Hoàng cung đại điện Ô Hoàn có phong cách khác Đại Tùy. Nóc dùng gỗ dài trăm trượng làm xà, diện tích mỗi cung điện đều rất lớn, vì Ô Hoàn tu sĩ gắn với thế tục giới, tu sĩ nghe theo hoàng quyền nên xây dựng rất tiện lợi, thành thử Ô Hoàn hoàng cung tráng quan hơn Đại Tùy.
Đến tối, hoàng cung tối om. Hoàng đế bệ hạ khi làm một số việc thì không thích ánh sáng.
Đại điện nó trong quần thể hoàng cung cũng cực lớn, như hoang cổ quái thú nằm dưới đất, bốn chân gắm xuống.
Cả hoàng cung đều biết đại điện chính là quái thú, bao năm nay nuốt chửng không biết bao nhiêu nữ tử.
Tối nay, đại điện lại vang tiếng gầm và tiếng nữ tử gào thét.
Nhưng tất cả chỉ là vô dụng, mọi người trong hoàng cung đã tê dại, thái giám cung nga lại kéo chăn kín đầu.
Mỗi lúc thế này không ai dám tới gần đại điện. Hoàng hậu phi tần cũng không được, tự tiện đi vào sẽ mất mạng.
Hoàng hậu trước đó của hoàng đế bệ hạ có thế lực mẫu tộc hùng hậu, thậm chí có một vị Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng tuyệt thế cường giả tọa trấn. Vì không chịu nổi khuất nhục, xông vào cắt ngang hứng trí của bệ hạ nên bị hoàng đế đương trường bạt kiếm chém đầu.
Mẫu tộc bị nhổ cỏ.
Hoàng đế không cần lo lắng vì lão đầu đó sẽ xử lý tất cả, y muốn làm gì thì tùy.
Lão đầu vẫn ngồi trên bậc đá, sắc mặt lạnh lùng.
Chòm râu trắng rủ xuống ngực, đôi mày rậm đã biến thành tuyết tàm, trông không khác gì lão nhân thông thường nhưng lão nhân này đã giúp vị bệ hạ hoang đường đó giữ vững giang sơn mấy chục năm, chỉ cần y còn, hoàng đế muốn làm gì cũng được.
Y là Vũ Vĩnh Nguyên, Đại Tùy tu chân giới đệ nhất cường giả.
Tiếng khóc nhỏ dần rồi tắt hẳn, có tiếng bước chân vang lên, hoàng đế bệ hạ Vũ Dương Phong vừa vén thắt lưng vừa đi ra, trách móc: "Tệ thật, mới chơi vài lần đã chết rồi. Đạo nhân cảnh đệ lục trọng nữ tu sĩ lần trước tuyệt diệu, lão đầu khi nào tìm giúp ta một Hiền nhân cảnh nữ tu sĩ? Ta chưa từng dộng tới Hiền nhân cảnh."
Y ngồi cạnh Vũ Vĩnh Nguyên, thở hồng hộc lau mồ hôi trên trán.
Vũ Vĩnh Nguyên sủng nhìn y: "Để ta nghĩ cách."
"Còn nghĩ cách gì nữa, có một đấy thôi?" Vũ Dương Phong cười vô sỉ.
Vũ Vĩnh Nguyên tựa hồ biết y nói đến ai nên hơi do dự: "Là muội muội của ngươi, không hay lắm đâu."
"Hừ, không phải muội muội ruột, hơn nữa sở thích của ả đặc biệt, ta chưa từng chạm tới ai như thê,s nghĩ thôi cũng hưng phấn!"
Vũ Vĩnh Nguyên bất lực: "Được, để ta sắp xếp."
Vũ Dương Phong cười vui vẻ: "Gần đây hơi loạn, ngươi có trấn áp được không?"
Vũ Vĩnh Nguyên nhạt giọng: "Ta sắp đạt mức đó. Tất cả sẽ không thành vấn đề."
...
Đội ngũ của Khâu Thần Lộc chưa sáng đã lên đường, lúc mặt trời lên thì nhìn thấy Ô Hoàn đệ nhất đại thành.
Vầng dương từ phía đông thiên cổ hùng thành mọc lên, sương sớm liễu nhiễu ngoài tường thành, như có thượng cổ thần linh tỉnh lại.
Đội ngũ vang tiếng hoan hô, họ đều là người Thiên Sư các, ở kinh đô đã lâu, đây mới là nhà.
Thiên Xạ đảo hung hiểm, về nhà tất nhiên ai cũng vui vẻ, tốc độ bất giác tăng lên.
Một canh giờ sau, họ tới tây môn.
Binh sĩ giữ cửa thành thấy đội ngũ Độc nha trường mao tượng thì vội mở ra, nghênh tiếp Khâu Thần Lộc.
Khâu Thần Lộc rời Ô Hoàn quân bộ mấy chục năm, nhưng uy vọng vẫn cực cao. Chỉ có điều đây là kinh đô, không thì binh sĩ đã hô to cung nghênh y vào thành.
Độc nha trường mao tượng đi rất vững, đường sá trong kinh đô được trận pháp gia cố nên chịu được thể trọng của cự thú.
Nhưng vào cửa thành, ai nấy thu linh thú lại.
Khâu Thần Lộc đến ngoài xe ngựa: "Phu nhân, đến kinh đô rồi, Khâu mỗ hoàn thành nhiệm vụ, cáo từ!"
Mễ Diệu Ngọc xuống xe gật đầu: "Tướng quân tự nhiên." Thấy bọn Tôn Lập đi tới thì nàng ta cười: "Các vị định đi đâu? Tam Diệu phái có chút sản nghiệp tại kinh đô, chi bằng đi cùng."
Khâu Thần Lộc chen lời: "Không phiền phu nhân phí, bọn Tôn Lập là khách của tại hạ nên đã có sắp xếp."
Mễ Diệu Ngọc thất vọng, nhìn Sùng Bá mãi: "Được, Khâu Thần Lộc các hạ nhớ chăm sóc quý khách. Sùng Bá sư huynh, nô gia vào cung diện thánh đã, quay về sẽ chơi cùng sư huynh." Đoạn lại liếc mắt đưa tình.
Sùng Dần giận suýt nổ phổi.
Bộc Dương Việt huynh muội từ biệt, bọn Tôn Lập khách khí. Giang Sĩ Ngọc thuận miệng nói: