Bộc Dương Việt khóc đến thương tâm, liên tục kéo tai, vốn y đã xấu xí, lần này đầm đìa nước mắt, mặt sưng lên, trông càng đáng sợ, nhưng chúng nhân đều buồn bã, thông cảm cho y.
Ban đầu họ tưởng Bộc Dương Việt tham phú quý hư vinh, câu kết với Mễ Diệu Ngọc hiến muội muội cho Ô Hoàn hoàng đế, không ngờ lại là thế này.
Tô Tiểu Mai buồn bã: "Ta tưởng chỉ có nam nhân phụ người, hóa ra có nữ tử tự cam đọa lạc..."
Tôn Lập thở dài, Bộc Dương Việt ôm đầu khóc thương tâm vô cùng. Giang Sĩ Ngọc đỡ chứ không thì y ngã xuống gầm bàn lâu rồi.
Việc này, nữ hài tự nguyện thì còn nói được gì?
"Thịch, thịch, thịch..."
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, bóng người loáng lên ở cầu thang, Bộc Dương Tú xuất hiện, thấy bọn Tôn Lập thì hơi biến sắc, bước tới đẩy Giang Sĩ Ngọc ra ôm Bộc Dương Việt.
Giang Sĩ Ngọc ngẩn người.
Bộc Dương Tú lạnh lùng liếc y, lạnh giọng: "Đừng nằm mơ nữa!"
Không chỉ Giang Sĩ Ngọc ngơ ngác, Tôn Lập và những người khác cũng thế.
"Huynh trưởng không ảnh hưởng được tới quyết định của ta, các ngươi lấy lòng y cũng vô dụng, dù ta bỏ qua tính toán này thì cũng không đến lượt ngươi!"
"Soi lại mình đi, cóc ghẻ định ăn thịt thiên nga!"
"Ngày mai ra sẽ tiến cung, với dung mạo và tu vi của ta, lấy được lòng bệ hạ là tất nhiên, còn dám dây dưa, ta sẽ diệt sạch!"
"Sau này cách xa huynh trưởng của ta!"
Bộc Dương Tú cõng Bộc Dương Việt đi, lúc nàng ta tới, Bộc Dương Việt đã ngủ, không nghe thấy muội muội lớn lối cỡ nào.
Giang Sĩ Ngọc ngây ra, Tôn Lập cũng ngạc nhiên: trên đời còn nữ tử như thế sao!
Hồi lâu Giang Sĩ Ngọc mới định thần lại, nhảy lên: "Nàng ta nói gì hả? Ta lại thích nữ nhân như thế? Óc bị lừa đá vỡ rồi hả? Ta..."
Y mắng chửi một hồi.
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình vội an ủi.
Giang Sĩ Ngọc mắng: "Chẳng qua đi bán thân mà tưởng mình thanh cao lắm hả? Người mua nàng ta lợi hại đến đâu cũng không che được sự thực là nàng ta bán mình!"
Các nữ hài nhíu mày, những lời đó quá thô lỗ nhưng là sự thật. Tuy chói tai nhưng không thể phản bác.
"Hơn nữa nàng ta thấy là hoàng đế lợi hại, nhưng với chúng ta thì tên ngốc đó có là gì!"
Giang Sĩ Ngọc tự tin như thế.
"Được rồi, bớt giận đi, hạng người đó không đáng cho ngươi giận." Tôn Lập cũng bó tay, vốn tất cả vui vẻ nhưng gặp phải việc như thế.
"Đi thôi, về nào."
Y ném lại một ít kim ngân rồi dẫn chúng nhân về, dọc đường Giang Sĩ Ngọc mãi bất bình.
...
Vũ Dương Phong xung kích mãnh liệt khiến Mễ Diệu Ngọc kêu to, sau cơn cuồng phong bạo vũ, Vũ Dương Phong rời khỏi nàng ta, ngã xuống tấm da thú dày.
Mễ Diệu Ngọc đầm đìa mồ hôi, bò tới ôm Vũ Dương Phong.
Hoàng đế nghịch điểm mẫn cảm của nàng ta: "Lần này mang về cho trẫm cái gì?"
Mễ Diệu Ngọc cười khanh khách, bốn quang ảnh rơi xuống, đầu tiên là Bộc Dương Tú, nàng ta lạnh lùng, xinh đẹp như sứ mịn.
Hoàng đế bĩu môi: "Nữ nhân kiểu đó trẫm chơi đùa quá nhiều rồi, đều ra vẻ thanh cao, sau cùng đều thất vọng."
Mễ Diệu Ngọc thầm lấy làm may mắn, dọc đường gặp bọn Tôn Lập, không thì khó khiến bạo quân vừa ý.
Hậu quả y không vui là gì, Mễ Diệu Ngọc hiểu rõ.
"Ồ, ba người này không tệ!" Vũ Dương Phong sáng mắt, hạ thân đã mềm ra lại chuyển động, Mễ Diệu Ngọc bịt miệng cười.
Đông Phương Phù mắt ướt rượt, yểu điệu tự nhiên khiến Vũ Dương Phong ngứa ngáy: "Đây rồi!"
Đoạn lại ấn mạnh, Mễ Diệu Ngọc nói khẽ: "Thần thiếp tuân chỉ."
...
Doãn Dương nghiến răng nhìn khách sạn. Hướng Thiên Tiếu đứng sau lưng: "Sư huynh, Vân thạch khoáng mạch chỉ đủ hco Vũ Vĩnh Nguyên không can thiệp trong hai canh giờ, đáng không?"
Hai trưởng lão cũng xót ruột: "Đúng rồi, không có Vân thạch khoáng mạch, sau này làm thế nào?"
Doãn Dương ngoái lại hỏi: "Các vị cũng biết tình hình, không giết Tôn Lập, Nam Đấu môn không thể khôi phục thanh danh! Mọi việc sau này hãy tính."
Tôn Lập san bằng tổng đà Nam Đấu môn thì trong ba quận, nhưng môn phái đủ thực lực khiêu chiến Nam Đấu môn đều gây sự, Doãn Dương chật vật ứng phó. Kiến nhiều cắn chết voi, hà huống các môn phái này đều là nhất lưu môn phái!
Chỉ có cách giết Tôn Lập theo cách rình rang nhất, báo cừu tuyết hận, mới dọa được các môn phái.
Doãn Dương dùng Vân thạch khoáng mạch của Nam Đấu môn mới khiến Vũ Vĩnh Nguyên cho y thoải mái hành động tại kinh đô trong hai canh giờ.
Tại kinh đô, trong phạm vi thế lực của Thiên Sư các, giết chết Tôn Lập. Hiệu quả tuyệt đối đủ chấn động cả Ô Hoàn.
"Giết."
Bốn người lao lên.
"Tôn Lập, mau ra chịu