Sáng hôm sau, bọn Tôn Lập đi, Vân Chỉ Nhạn do dự mãi rồi vẫn ra tiễn.
Tô Tiểu Mai trốn trong chúng nhân, Vân Chỉ Nhạn không gặp riêng.
Ở nam môn kinh đô đã bày bàn và rượu ngon, Vân Chỉ Nhạn đưa ra tận cửa thành, cầm chén: "Chư quân, xin cạn chén, sau này rỗi đừng quên ở kinh đô còn một vị bằng hữu!"
Tám người uống cạn: "Điện hạ dừng bước, bọn tại hạ đi đây!"
Chúng nhân từ biệt, Tôn Lập thả Lão nha mãng tượng, chúng nhân đi xa. Vân Chỉ Nhạn đứng dưới cửa thành ngây ra nhìn, rồi phất tay: "Về đi."
Cạnh đó là xe ngựa chuẩn bị sẵn, nàng ta hạ lệnh, bộ hạ vội đánh xe tới. Vân Chỉ Nhạn lên xe, dọc đường ai cũng tránh, có ba trăm tu sĩ Thiên Sư các đi cùng, dù hoàng đế xuất tuần cũng không rình rang thế.
Vân Chỉ Nhạn là Ô Hoàn quốc sư, thái thượng nữ hoàng, nắm trong tay nửa hoàng thất bảo khố cùng tuyệt thế pháp quyết của Tôn Lập tặng - - nàng ta đã thử tu luyện nên biết chỉ mười năm nữa mình sẽ là chân nhân lão tổ thứ hai, lúc đó quyền thế còn hơn Vũ Vĩnh Nguyên.
Nhưng dù thấy tương tai xán lạn thì nàng ta cũng không sao vui nổi, những thứ đó nàng ta không cần. Có những người đi rồi sẽ vĩnh viễn để lại khoảng trống, dù đổi bằng tất cả cũng không được.
...
Từ kinh đô đi theo hướng nam sẽ tới bờ biển nhanh nhất.
Shúng nhân tăng tốc độ. Chỉ mất năm ngày đã tới bờ biển, không cần tìm cảng, thả Cửu đế mông đồng ra là xong.
Cự thuyền xuống biển, lún xuống nước rất sâu, nhưng pháp khí inh này thì thuyền thường không so được, hồng quang bao lấy con thuyền vút đi mấy nghìn trượng, chỉ nửa ngày là ra đến Lưu Kim hải.
Đến đây, ai nấy thở phào.
Tôn Lập nói: "Cứ về tu luyện đi, đến Đại Tùy chỉ e sẽ giao chiến liên tục. Thực lực tăng thêm phần nào tốt phần ấy."
Chúng nhân gật đầu, cùng về nghỉ.
Cửu đế mông đồng tuy không phải mức cao nhất nhưng ba thuyền lâu đủ dung nạp mấy trăm người. Bọn Tôn Lập ở trong tháp lâu giữa.
Tôn Lập có phòng riêng, trên Cửu đế mông đồng thì gã hoàn toàn yên tâm, không cần bố trí trận pháp phong ấn.
Gã không vội tu luyện, mà mở trữ vật không gian.
Tiểu Hắc vẫn ngủ say, nội đơn Bá vương long ngạc đặt cạnh nó chưa bị động tới.
Tôn Lập thở dài.
Lấy quyển sách bạch ngọc ra, gã rời trữ vật không gian.
Bạch ngọc chi thư này là Nguyên thú thiên thư trân quý vô cùng.
Khâu Thần Lộc và Vũ Vĩnh Nguyên đều tưởng quyển sách này là linh thú bảo điển, thực tế thì nội dung bác đại thâm ảo hơn xa tưởng tượng.
Đây là chí cao bảo điển của thú tộc khi xưa!
Thời đại đó, các tộc đều có thiên thư. Tuy không thể nói thiên thư là khởi nguyên cho các tộc tu luyện, nhưng ít nhất bốn phần công pháp và kỹ xảo chiến đấu là từ thiên thư.
Đương nhiên cự đầu như Võ Diệu, La Hoàn thì có cơ duyên riêng.
Thiên thư là tiên thiên chí bảo, nhờ thiên địa linh khí mà sinh thành, ẩn chứa quy tắc tối bản nguyên của thế giới.
Khâu Thần Lộc biết là Nguyên thú thiên thư, vì lần đầu tiên thấy là biết.
Nhưng tiếp đó thì sẽ phát hiện không mở được hoặc mở ra chỉ trắng tinh.
Những thứ đó chứng minh bộ thiên thư này không phải phàm vật, được Vũ Vĩnh Nguyên đưa vào hoàng thất bảo khố.
Tôn Lập không phải hạng nhà quê như Vũ Vĩnh Nguyên, gã nhìn Nguyên thú thiên thư, ngón tya hơi động, vẽ lên một chuỗi linh văn.
Đấy là thần thú linh văn tối cao của thú tộc năm xưa, chỉ có thú tộc đại tế ti có tư cách biết tới.
Thần thú linh văn sau đó diễn sinh ra long tộc linh văn, kỳ lân linh văn, hoàng điểu thần văn, bác đại tinh thâm, thần bí vô cùng.
Chuỗi linh văn dồn vào Nguyên thú thiên thư thì có quang mang dấy lên.
Tôn Lập quát: "Giả thần giả quỷ, hiện nguyên hình!"
Nguyên thú thiên thư rung lên, như không tự nhiên vì bị nhìn thấu, bạch ngọc sắc quang hoa tan đi, hoàng hạt sắc quang mang ngưng tụ càng lúc càng rõ, sau cùng thành tượng đá cao nửa trượng.
Thạch điêu cực kỳ cổ quái, chắc là hình lập phương, không có nội dung cụ thể, trong như các thạch ấn chất lại.
Thạch ấn hướng ra ngoài, nhưng cao