Ấn đường huyệt sáng chói, trong thần quang vô tận có bát quái quang luân xuất hiện. Bát quái lại có hai thái cực ngư.
Kim sắc thần văn từ từ ấn lên giữa thái cực đồ.
Rồi bát lăng kim sắc thần văn chảy ra ba đạo kim sắc quang lưu, chảy vào ba trong bát quái khiến cả ba sán glên.
Ấn đường huyệt ổn định hẳn, thần quang lấp lánh như vĩnh viễn không chìm!
Trong óc Tôn Lập thì dòng linh thức tăng gấp đôi, sóng xanh gợn trào, như có ảo bí vô cùng vô tận chìm xuống.
Thân thể gã dần ổn định, ngọc sắc quang mang từ đỉnh đầu dấy lên, đến ba trượng thì phun như suối, sau cả tuần hương mới tan.
Tôn Lập thở hắt ra, tỉnh lại.
Lần này kinh hiểm vô cùng, nghĩ lại là sợ, nếu không thể thành công phá quan, dã sẽ bị quy tắc triệt để phân giải thân thể, âm thần cũng không còn!
May mà gã qua được, đột phá là thành công đạt tới Hiền nhân cảnh, có thể sử dụng "Quy tắc"!
Bát lăng thần văn mọc rễ tại Ấn đường huyệt, Tôn Lập có được quy tắc này thì những khó hiểu trong tu luyện trước kia liền sáng rõ.
Về việc sử dụng sức mạnh trước đây, Tôn Lập nhíu mày. Lãng phí quá nhiều.
Võ Diệu thở phào: "Nguy hiểm thật!"
La Hoàn nói: "Quy tắc này không hoàn chỉnh, khi nào ngươi đốt sáng cả bát quái sẽ đạt Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng."
Tôn Lập tuy mới đột phá Hiền nhân cảnh nhưng vì quy tắc Nguyên thú thiên thư truyền cho nên cao cấp hơn tu sĩ khác đạt tới Hiền nhân cảnh mới nắm được quy tắc đầu tiên nhiều. Nên gã mới thắp được ba quái tượng, gần như đạt Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng trung kỳ.
Nguyên thú thiên thư thì hạch tâm hồng quang đã lạnh, hóa thành thạch ấn cỡ nắm tay, không có gì bất phàm.
Tôn Lập không biết nên thích hay hận Nguyên thú thiên thư, đột phá lần này do nó thúc ép.
Gã nhìn Nguyên thú thiên thư một lúc rồi cười khổ, không đành bỏ chí bảo này, cho vào trữ vật không gian.
Nguyên thú thiên thư tuy là thú tộc thiên thư, nhưng quy tắc chưa trong đó lại thông dụng. Không biết vì nó thông linh thần diệu hay không mà không mang lại thú tộc bảo điển cho gã, chỉ phát ra một quy tắc.
Tôn Lập đạt Hiền nhân cảnhmọi vết thương tan đi vô ảnh vô tung, da nõn như ngọc. Thiên Vương chưởng, Bá Vương chưởng càng sắc bén, gã lắc hai tay, càng thấy hoan hỉ.
Gã mở cửa khoang thuyền ra hít thở, ai cũng bế quan, Cửu đế mông đồng lặng ngắt, chỉ có tiếng sóng.
Bất tri bất giác đã đến giữa Vĩnh Một uông dương, đang lúc trưa nắng. Đại nhật chân hỏa xuyên quan màn sương không dày không mỏng, rải lên mình gã, khiến gã rất dễ chịu.
Thinh không là chỗ của thời không phong bạo và lôi điện lĩnh vực, trông trong veo nhưng lúc nào cũng có thể xuất hiện thời không loạn lưu hoặc lôi cầu trên trăm trượng.
Cả hai đều trí mạng, nên chưa ai dám bay qua Vĩnh Một uông dương.
Mặt biển mênh mông, sóng gió ầm ào, không có linh thú đáng sợ nào xuất hiện, không vì thiên địa linh cực dày thì Tôn Lập hoài nghi nơi này không rõ là Vĩnh Một uông dương hay Lưu Kim hải.
Gã hiểu ngay, Cửu đế mông đồng dùng chín nhị phẩm linh thú luyện chế mới thành, thêm nhị cấp linh văn trận trang thì khí thế đủ sánh với nhất phẩm linh thú. Vĩnh Một uông dương phần lớn là nhị phẩm linh thú nên không dám làm gì Cửu đế mông đồng.
Cách mấy dặm chợt có một con cá lao lên mặt nước, thân thể dài trăm trượng, nhảy lên mấy nghìn trượng đảo mình rồi rơi uống.
"Xoạt xoạt..."
Tôn Lập cười khổ: không nể mặt chút nào cả.
Gã máy động, Cửu đế mông đồng đã chuẩn bị chiến đấu.
Con cá đó có sáu cánh, bơi cực nhanh, vảy như dao nhọn, có phần giống Đao lân thủy hổ ngư nhưng đáng sợ hơn nhiều.
Tôn Lập ngây ra, vì đang ngẩn ra thì Nguyên thú thiên thư truyền ý niệm về con cá đó.
Là nhất phẩm linh thú Thủy nguyên ma ngư.
Thủy nguyên ma ngư về linh trí xếp nhóm dưới trong nhất phẩm linh thú nhưng thực lực lại nhóm trên, có thể phát bản mệnh pháp thuật "Thủy nguyên ba quang", lực sát thương kinh nhân.
Thủy nguyên ma ngư cũng có hai nhược điểm.
Thứ nhất là một vảy ở gần đuôi khá yếu, thứ hai là một vảy ở sau đầu.
Hai nhược điểm đều chỉ tương đối. Nhất phẩm linh thú Thủy nguyên ma ngư mạnh mẽ vô cùng, đao thương bất