Tôn Lập ngẩn người: hai thạch ấn vỡ hết? Gã ngây ra, đạo khí hồn nào vào Nhân vương ngọc tỷ? Còn lại đâu, không thể vỡ nát chứ?
Gã máy động, Nhân vương ngọc tỷ bay lên, xuất hiện lưỡng đạo hư ảnh, cổ kính mà linh động dị thường, long phượng song nhãn lóe linh quang.
"Chuyện này... một pháp khí, lưỡng đạo khí hồn, là sao thế?" Tôn Lập hỏi.
Võ Diệu hơi bất ngờ: "Song khí hồn? Hiếm có, hắc hắc, lợi hại hơn một khí hồn đúng không?"
Tôn Lập nhíu mày: "Võ tổ, dấu hiệu lão nhân gia quá rõ, tiểu tử cũng không ngốc, đâu có dễ gạt thế?"
Võ Diệu cười khan.
Tôn Lập cảm giác được Nhân vương ngọc tỷ có khí hồn thì mạnh hơn, trước đây ép được đối thủ giảm một cảnh giới, không biết giờ có gì hơn?
Tôn Lập mong chờ.
Kim sắc quang mang tắt đi, gã thu Nhân vương ngọc tỷ là không còn khí tức gì nữa.
An Viễn thành cường giả sinh nghi nhưng tuyệt đại bộ phận thu nhiếp khí tức, không muốn đa sự.
Chỉ thành chủ đại nhân dặn: "Chuẩn bị lễ vật, phái người đưa tới."
"Vâng."
...
Hai khắc sau, An Viễn thành thành chủ phủ đại tổng quản xuất hiện ngoài khách sạn nói lớn: "Tiền bối, tiểu nhân vâng lệnh thành chủ đại nhân đến gặp, chút lễ bạc không đủ kính ý, mong tiền bối nhận cho."
Nhân vương ngọc tỷ và khí linh dung hợp, tuy chưa được rèn giũa nhưng đã là thần khí!
Thần khí thành tựu địa vị, khí thế không kém phá quan thành Chân nhân cảnh. An Viễn thành thành chủ tưởng là cao nhân nào đó đột phá Chân nhân cảnh, thậm chí đột phá Chân nhân cảnh đệ nhị trọng, đệ tam trọng.
Tôn Lập thèm muốn Nguyên yêu thiên thư, không ra ngoài mà mười phần khách khí: "Đa tạ thành chủ đại nhân, thật ra tại hạ có lỗi, đã quấy nhiễu các vị, xin thay mặt tại hạ cáo lỗi với thành chủ đại nhân."
Tổng quản thấy gã không có ác ý nhưng hiển nhiên không muốn nói chuyện, coi như nhiệm vụ đã hoàn thành nên để lễ vật lại.
Khách sạn trở lại bình tĩnh.
Bọn Ô Ngư không biết kim quang kinh thiên đó từ phòng Tôn Lập phát ra, ban nãy đối đáp là chính gã - - một Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng sao có được khí thế đó?!
Ô Ngư hay Vương Đông Lượng, thậm chí những người khác, cả Tống Ngọc Dung, đều cho rằng Tôn Lập về trận pháp là cao nhân nhất đẳng, nhưng cảnh giới quá thấp, động thủ thì gã kém nhất.
Nhưng khí thế này thì ai dám nghĩ thế nữa?
Vương Đông Lượng run rẩy cả đêm, có phải gần đây lời lẽ của y chọc giận Tôn Lập? Không thì vì sao gã bạo phát khí thế đó? Cảnh cáo y chăng?
Y tự cao quá mức, trong mắt kiến thì voi rất lớn, bất khả chiến thắng, nhưng trong mắt voi thì nào có kiến tồn tại?
Trong một khách sạn khác, sắc mặt Ô Loan cũng không dễ coi tí nào.
...
Nguyên thú thiên thư là thạch ấn, Nguyên yêu thiên thư lại bằng xương, ba tàn quyển trong tay Tôn Lập chỉ cỡ nửa bàn tay, rìa nham nhở, chất xương xám đen, bề mặt nhẵn nhụi, như xương động vật bình thường.
Võ Diệu và La Hoàn đều bảo đó là Nguyên yêu thiên thư tàn quyển, nhất định không sai.
Tôn Lập xát ba mảnh xương, liên tục lóe lên văn tự, ghi lại thì là những từ thâm ảo.
Có lẽ vì thế mới thành "Thanh đường cổ thư".
Tôn Lập không chỉ cần thế, tàn chương không chỉ khó tham ngộ, không cẩn thận sẽ sai lầm, gã thu ba mảnh xương lại, không nghiên cứu.
...
Rời An Viễn thành lại thêm mấy ngày yên bình.
Chỉ là dọc đường, ai nấy kính sợ Tôn Lập. Ô Ngư lo lắng nếu gã có ý xấu, tất cả không đủ cho gã đùa chơi...
Ô Loan vốn thong thả đi sau mười dặm, có ý du sơn ngoạn thủy nhưng giờ theo sát, sợ có gì thì không biết ăn nói thế nào với Tống Chính Ung.
...
Hôm đó, Ô Ngư nhìn xa, ngoài kia, dưới dãy núi hùng vĩ là một tòa cổ thành.
"Tiểu thư, đến Thương Lan thành rồi, ba ngày nữa là vào khu vực Đồ Tô ma nhãn."
Tống Ngọc Dung nghĩ đến việc gặp tình lang thì nụ cười thêm ngọt ngào.
Tôn Lập luôn đi cuối, tất cả tôn trọng gã. La Vân Ngũ đi cạnh trò chuyện, chỉ là không tự tin như lúc đầu.
Tiếng nhạc vang lên, Ô Ngư lắng nghe, Tống Ngọc Dung ngẩn người kinh hỉ: "Là Đông hoàng lệnh của Giang lang! Giang lang đến rồi! Giang lang đến rồi!"
Trên con đường trước mặt xuất hiện đội ngũ lớn, ba mươi sáu lá đại hồng sắc tinh kỳ phấp phới.
Ba mươi sáu kỵ sĩ khôi giáp sáng lòa dẹp đường, đều Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng! Sau lưng là đội đánh nhạc cũng cưỡi