Tôn Lập tránh đi: "Bất tất như thế, đây là cơ duyên hay tai họa thì ta không biết, ngươi chọn rồi thì đi theo con đường đó!"
Giang Sĩ Ngọc máy động, nhìn hỏa thiềm yêu đơn, tựa hồ hơi do dự nhưng rồi kiên định cầm yêu đơn lên nuốt!
...
Hôm sau, Giang Sĩ Ngọc không lên lớp.
Giang Sĩ Ngọc cũng không nổi bật, cả nhóm chữ Đinh, trừ Tô Tiểu thì không ai chú ý việc y vắng mặt. Tô Tiểu Mai lén hỏi Tôn Lập: "Giang Sĩ Ngọc hôm nay sao không đến?"
Tôn Lập lắc đầu: "Ta không biết, chắc là bế quan tu luyện."
Gã thấy rìa con ngươi Tô Tiểu Mai có một vằn đỏ, biết ám thương chưa khôi phục, mà có xu thế nặng hơn.
Gã hiểu, Tô Tiểu Mai sau rốt cũng đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, nhưng sau bốn tháng nữa mà muốn ở lại Tố Bão sơn thì hi vọng mong manh, buộc phải dốc thời gian tu luyện, làm gì có thể tĩnh tâm chữa trị thương thế?
Tô Tiểu Mai gật đầu, không nói gì nữa.
Hôm đó là giờ phù lục của Sùng Mạch, kết thúc là Tôn Lập về tiểu viện, phòng Giang Sĩ Ngọc vẫn đóng cửa, gã không quấy nhiễu mà về phòng.
Tôn Lập kết thúc một đêm tu hành, đã sang ngày thứ ba, gã tắm rửa, nhìn sang phòng Giang Sĩ Ngọc không có động tĩnh gì.
"Bình tĩnh, tu luyện lần đầu không đơn giản." Võ Diệu uể oải nói.
Tôn Lập tắn rửa sạch sẽ, thay y phục rồi lên lớp.
Hôm nay là giờ chế khí của Sùng Kim. Sùng Kim có lẽ là giảng tập nhàn nhất, các đệ tử chưa đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng thì không thể chế khí, y chỉ việc chọn từ sách vở trong môn phái ra các loại khoáng thạch, nguyên liệu thông dụng để giảng giải đặc tính.
Đến tháng trước Tần Thiên Trảm cùng Điền Anh Đông tu luyện được chút thành tựu, Sùng Kim mới óc đất dụng võ, chỉ dẫn họ chế khí.
Bất quá Sùng Kim không vui tí nào, Điền Anh Đông hay Tần Thiên Trảm đều có sư phụ cao cường, về phương diện chế khí được sư phụ đích thân chỉ dẫn, y nói gì, họ không hề nghe. Bên ngoài đồn là y chỉ dẫn nhưng thật ra họ tự luyện chế pháp khí, không liên can gì đến y.
Y đề xuất mấy kiến nghị, đều thấy rất xảo diệu nhưng cả hai không nghe.
Sùng Kim chỉ thấy có nỗi khổ mà không thể nói ra, kết quả mấy hôm nay đại tiện không thông, tư tưởng và thân thể đều mệt mỏi.
Đột nhiên lại có tiếng sấm giữa trời quang khiến Sùng Kim hoan thiên hỉ địa, ông trời đưa thêm một đệ tử Phàm nhân cảnh đệ tam trọng đến: Tôn Lập!
Tôn Lập không có sư phụ? Thế nào cũng cần y dạy chế khí chi đạo nhỉ?
Chỉ cần y chỉ dẫn Tôn Lập luyện chế được pháp khí cao cấp hơn, sẽ chứng tỏ cho Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm thấy y có tư cách chỉ dạy cả hai!
Hết giờ, Sùng Kim gọi: "Tôn Lập ở lại."
Gã đã đứng lên định đi, đành ngồi xuống.
Ai cũng biết vì sao Tôn Lập ở lại, ánh mắt nhìn gã đủ cả ghen tị, hâm mộ. Phùng Trung chen vào dòng đệ tử tan lớp đến cạnh: "Tôn Lập cố lên, cần gì về chế khí thì cứ nói, mấy khối linh thạch thì ta có."
Tôn Lập mỉm cười tâm lĩnh, thực tế gào lên với La Hoàn và Võ Diệu: "Tên ngu xuẩn này làm gì thế, hiện tại tiểu tử là nhà giàu xổi ở tu chân giới, hơn sáu nghìn linh thạch trong tay, y đến khoe khoang mấy khối linh thạch thì không hiểu linh trí của y đã mở chưa?"
La Hoàn nói nhỏ với Võ Diệu: "À, những lời ngu ngốc này là học từ ngươi, ngươi làm hỏng y..."
Mọi đệ tử đi rồi, Sùng Kim cười cười đi tới: "Tôn Lập sư đệ, chúc mừng sư đệ đột phá đệ tam trọng!"
Tôn Lập đáp lễ: "Giảng tập khách khí."
"Đệ tam trọng là có thể chế khí, sư đệ định thế nào?" Sùng Kim hy vọng gã nói ra câu "mong giáo tập chỉ dẫn thêm cho thì hạnh phúc.
Nhưng Tôn Lập lại bình thản: "Chế khí chi thuật thì đệ tử định để sau, củng cố cảnh giới đã rồi tính."
Sùng Kim hối hận, bày vẽ làm gì, lẽ ra phải bảo gã là muốn chỉ dẫn gã chế khí, lòng vòng chi nữa?
Tôn Lập đưa ra lý do đường hoàng, y không tìm được lý gì phản bác.
"Tính... toán đó rất chính xác, nhưng nên chuẩn bị. Bản bút ký này là tâm đắc của sư huynh khi kích phát thể nội bản mệnh chân hỏa, sư đệ cầm mà xem, sẽ có ích đấy. Lúc sư đệ kích phát liễu bản mệnh chân hỏa, là có thể chính thức chế khí, có gì không hiểu cứ hỏi."
"Bất quá, kích phát bản mệnh chân hỏa rất hung hiểm, không cẩn thận là thành tro ngay, vạn lần không nên thử, nhất định để sư huynh hộ pháp cho."
"Đa tạ giảng tập, đệ tử nhớ rồi." Tôn Lập cúi người hành lễ: "Không còn việc gì, đệ tử xin lui."
Sùng Kim tạm vừa ý, gật đầu: "Được, về đi."
Tôn Lập quay đi, Sùng Kim cúi nhìn thấy bản bút ký còn trên bàn thì đuổi theo: "Tôn Lập sư đệ, quên mang theo bản bút ký trân quý này rồi!"
Tôn Lập đành giả bộ đã quên, đón lấy "bút ký trân quý".
"Y