Tôn Lập tuy chế tác không ít Thiên hỏa phù, đnhưng chưa hiểu sâu như về Linh lộ phù, La Hoàn giảng giải lần này khiến gã hiểu sâu thêm, nếu lại chế tác linh phù này, tỷ lệ thành công tăng nhiều.
Sùng Mạch giảng một lúc, Tôn Lập quả nhiên lại ngẩn ra, y không vui thầm lắc đầu, thực không hiểu Sùng Trọng sao lại ma xui quỷ khiến thế nào nói là tiểu tử này tương lai sẽ có đại thành tựu. Thế này thì đại thành tựu cái nỗi gì?
Hôm nay nhóm chữ Đinh tan cùng nhóm chữ Giáp, các đệ tử ra khỏi giáo thất thì phát hiện nhóm chữ Giáp đã ra, hai bên va nhau, có phần không quen.
Thường thì nhóm chữ Đinh xong sớm nhất, nhưng hôm nay giờ đơn đạo của nhóm chữ Giáp thì Sùng Trọng giảng tập có việc cho tan sớm.
Tôn Lập im lặng đi ra, Tô Tiểu Mai có vẻ cô khổ điêu linh cúi đầu đi trước.
Tôn Lập thấy cước bộ nàng ta hư phù, hiển nhiên nội thương càng lúc càng nghiêm trọng. Gã bất nhẫn, định bước lên nói mấy câu thì một toán chợt đi ra, Tần Thiên Trảm đi giữa, diệu vũ dương uy.
"Ai nha!"
Tô Tiểu Mai kêu lên, bị đẩy ngã.
"Phế vật nhóm chữ Đinh tránh ra, không thấy Tần sư huynh lộ hả!" Đệ tử đẩy Tô tiểu muội cười lạnh, quát to.
Nhóm chữ Đinh đã quen bị quát nạt, đối phương lại là Tần Thiên Trảm manh nhất thư viện, bị mắng mà không dám phản bác, đành lui đi nhường đường.
Tôn Lập thầm thở dài, chỉ ba tháng mà các thiếu niên bị mài hết huyết tính.
Nhóm chữ Giáp dương dương đắc ý.
Đường đã được nhường nhưng có một người đứng.
Tôn Lập!
Đệ tử đó bản định phát tác, nhưng nhìn rõ là hung nhân thì xìu hẳn, thầm kêu khổ, vốn cậy vào Tần Thiên Trảm mà diệu vũ dương uy nhất b, không ngờ va phải gã thì đúng là xui xẻo!
Y nhìn Tần Thiên Trảm, Tần Thiên Trảm hầm hừ nhìn y: "Phế vật!"
Đệ tử đó ấm ức, Tôn Lập dù bản thân hay chân nhân lão tổ sau lưng đều không phải thứ y dám chạm vào.
Tôn Lập đỡ Tô Tiểu Mai, chỉ đệ tử đó: "Y đẩy ngươi?"
Tô Tiểu Mai vẫn nén đau nói: "Thôi vậy, đẩy một cái chứ có gì đâu."
Tôn Lập không biết bằng cách nào đứng trước mặt đệ tử đó, nhanh đến độ y không kịp phản ứng! Đệ tử đó cả kinh, lùi lại: "Ngươi định làm gì, người ta cũng nói là va nhau, không sao cả..."
Tôn Lập chợt giơ tay đẩy, đệ tử đó thấy như hồng hoang cự tượng lao vào, văng đi mười mấy trượng, lăn tròn dưới đất.
"Mỗ chỉ đẩy một cái, có gì đâu, đừng nằm đấy giả chết, mau dậy đi!"
Đệ tử đó liêu xiêu, chỗ bị Tôn Lập đẩy đau nhức, thống khổ lăn lộn dưới đất, còn đứng dậy sao nổi?
Tần Thiên Trảm tức giận: "Tôn Lập! Đánh chó phải nhìn chủ nhân, ngươi quá lắm rồi!"
Tôn Lập bật cười, Tần Thiên Trảm, so với Điền Anh Đông thì không chỉ kém một điểm, lại nói người của mình là chó?!
Tôn Lập nhìn đệ tử đó với vẻ thương xót, không biết họ theo y thì có hối hận không?
Tần Thiên Trảm tròn mắt giận dữ, linh khí cuốn ra, y phục phần phật, có mấy phần uy thế. Các đệ tử nhóm chữ Đinh đều tránh đi.
Tôn Lập bước lên lạnh giọng: "Tần Thiên Trảm, ngươi là kẻ vô lý, nếu nói về lý, chó của ngươi động thủ trước, ngươi tưởng mình có lý?"
Tần Thiên Trảm tắt tiếng, Tôn Lập cười lạnh: "Ngươi có sở trường gì thì thể hiện đi!"
Tần Thiên Trảm méo mó mặt mày: "Tiểu tử cuồng vọng!"
Y giơ tay, ngón tay to ra, giơ cả hai ngón quát: "Lên!"
Mi tâm rực hồng quang, phi châm nổi danh được bao trong quang mang bắn ra.
"Đi!" Tần Thiên Trảm chỉ vào Tôn Lập. Phi châm bắn tới.
Tần Thiên Trảm tâm tư âm trầm nhưng không có cái nhìn toàn cục. Tôn Lập không nể mặt, y không thèm tính là nếu giết Tôn Lập, chân nhân lão tổ có nổi giận hay không, có ảnh hưởng đến tường lai hay không. Y chỉ nghĩ là kẻ vuốt mặt mình phải chết, không thì sau này làm gì còn uy nghiêm tại thư viện nữa!
Phi châm không quá nhanh nhưng người thường không thể ứng phó nổi. Pháp khí lại có chiêu số thiên mã hành không vô câu vô thúc, ứng phó cực kỳ khó.
Tần Thiên Trảm tin rằng, Tôn Lập mới đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, tuyệt đối không thể nhanh chóng chế khí thành công, y có phi châm, cảnh giới cao hơn, tiểu tử này chết chắc!
Hồng quang hóa thành sợ chỉ bắn vào mắt trái Tôn Lập.
Tôn Lập sầm mặt: độc ác thật!
Gã nắm chặt thiết bổng.
Ấn đường dấy thần quang lên mắt, hồng quang phi trở nên cực chậm trong mắt gã.
Không chỉ thế, quỹ tích của phi châm và mọi khả năng đều xuất hiện trong mắt gã.
Tôn Lập hừ lạnh, thiết bổng quét ra, hóa thành vô số bổng ảnh.
Thái bình sát đạo không hổ là tuyệt thế sát phạt chi đạo, xuất thủ là dấy lên sát khí ngập trời, đệ tử quanh đó thấy rằng Tôn Lập xuất thủ là họ lạnh mình, dù y không xuất thủ với họ, cũng như có vô số cương châm như lông bò cắm lên mình, cực kỳ khó chịu. Ai nấy lùi lại mấy bước để thoát khỏi cảm giác đó.
Mỗi đạo bổng ảnh, đều phong kín đường tiến của phi châm!
Tần Thiên Trảm định thay đổi nhưng tất cả đều trong tính toán của đối phương khiến y thống khổ muốn thổ huyết!
Bổng ảnh liên tục co lại, phi châm bị bức vận hành theo một quỹ tích, rồi va vào thiết bổng.
"Vù!"
Phi châm cắm vào thiết bổng, sâu tới nửa thước!
Mạt sắt bay tứ tán, lực ma sát liên tục khiến đỏ rực!
Tần Thiên Trảm sầm mặt, có vẻ định dùng phi châm trực tiếp đâm xuyên thiết bổng vào thân thể Tôn Lập!
Tôn Lập cười lạnh, phát động bản mệnh chân hỏa, dồn lên thiết bổng, định ngạnh tiếp Tần Thiên Trảm!
Gã không thể dùng lợi trảo phù khí, không thì ngại gì phi châm của y?
Cả hai sắp so cao thấp thì chợt khí thế đáng sợ bạo phát, áp chế mọi đệ tử. Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng trở xuống đều ngã nhào, còn đứng vững không được mấy người.
Sùng Bá sầm mặt, đi tới quát hỏi: "Trong thư viện mà tự tiện giao chiến, các ngươi khá lắm, nào nào, ai muốn động thủ, gặp ta!"
Tôn Lập ném thiết bổng, cúi đầu đứng sang: "Đệ tử không dám."
Tần Thiên Trảm vội thu phi châm vào thể nội, rồi ngạo nghễ: "Tôn Lập gây hấn trước, đệ tử chỉ..."
"Đánh rắm!"
Sùng Bá nổi giận, thân hình lắc khẽ xuất hiện trước mặt Tần Thiên