"Vù vù vù..."
Trong tia lửa có năm viên nhỏ to dần, thành năm ngọn lửa cỡ cọng cỏ, lửa màu vàng sáng, từ từ cháy lên.
Tôn Lập chìm cả cõi lòng: vẫn là ngũ dương chân hỏa!
Năm đốm lửa hợp làm một, màu đậm dần, không lớn lên mà nhỏ hơn cả một ngọn lúc trước. Sau cùng biến thành màu tím nhạt.
Tôn Lập hớn hở: "Thành!"
"Không sai, đây là Tử cực thiên hỏa, chỉ là mười phần suy nhược, mau dung hợp với bản mệnh chân hỏa!" Võ Diệu khẽ quát.
Bản mệnh chân hỏa xếp cuối trong cửu đẳng thần hỏa nhưng là của bản thân tu sĩ.
Dù là thần hỏa nào, muốn khống chế dễ dàng tất phải dung hợp với bản mệnh chân hỏa. Tôn Lập theo lời Võ Diệu chỉ dẫn, bản mệnh chân hỏa trong đơn điền nội tràn ra bao lấy Tử cực thiên hỏa.
Được bản mệnh chân hỏa giúp sức, Tử cực thiên hỏa bừng lên, màu đậm dần, liên tục đồng bản mệnh chân hỏa.
Khi tất cả bản mệnh chân hỏa chuyển hóa sang Tử cực thiên hỏa, ngọn lửa vốn cỡ cái chậu co lại chỉ cỡ ngón tay.
Nhưng ngưng luyện xong thì sức mạnh tăng hơn.
Tôn Lập cảm nhận rõ, bản mệnh chân hỏa và Tử cực thiên hỏa dung hợp, tu vi Phàm nhân cảnh đệ tam trọng tiến bộ hẳn, bằng mấy ngày khổ tu!
Tôn Lập nghịch ngọn lửa, cực kỳ thoải mái.
"Ầm, ầm, ầm..."
Tiếng gõ cả vang lên, gã vội thu ngọn lửa về đơn điền.
Sùng Bá xuất hiện tại cửa, bất tri bất giác đã qua ba ngày. Sùng Bá lạnh lùng như làm việc công: "Tôn Lập, thời gian đến rồi, ra đây."
Tôn Lập đứng lên, Tần Thiên Trảm đã ở ngoài.
Sùng Bá khi trước giam Tần Thiên Trảm sớm hơn nên thả cũng sớm hơn, rất công bằng, Tần Thiên Trảm nhỏ nhen thế nào cũng không bới lông tìm vết được.
Sùng Bá trừng mắt với cả hai: "Cẩn thận cho ta! Nếu để ta bắt được tự tiện giao đấu thì không chỉ đơn giản cấm bế ba ngày đâu."
Đoạn y hầm hừ, chắp tay sau lưng đi khỏi.
Sùng Bá đi xa, Tần Thiên Trảm nhìn Tôn Lập với ánh mắt hung ác: "Tôn Lập, lần sau ngươi không may mắn được Sùng Bá giáo tập cứu nữa đâu."
Tôn Lập lắc đầu: "Tần Thiên Trảm, người tưởng trong thư viện thì tu vi của ngươi đệ nhất?"
Tần Thiên Trảm ngạo nghễ "Tất nhiên!"
Tôn Lập hầm hừ, nhạt giọng: "Chậm linh đơn chắc không do chưởng giáo chân nhân cho ngươi?"
Tần Thiên Trảm biến sắc: "Ngươi nói gì? Chậm linh đơn là cái gì?"
Tôn Lập cười lạnh, vẩy tay áo đi luôn.
Tần Thiên Trảm nhìn theo, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, hồi lâu mới nghiến răng lẩm bẩm: "Tôn Lập, không thể để ngươi sống!"
Tôn Lập biết Tần Thiên Trảm sử dụng linh đơn thấu chi tiềm, theo đặc tính thân thể của y, La Hoàn đoán là Chậm linh đơn, Tôn Lập thử y, không ngờ là thật.
Cái tên này nghe là biết, Tần Thiên Trảm vì thoải mái nhất thời mà dùng dược vật này.
La Hoàn nói: "Tần Thiên Trảm tuy nhiên lỗ mãng nhưng không ngốc. Y mạo hiểm uống Chậm linh đơn, chỉ e muốn nhờ thế qua mặt Điền Anh Đông, có thêm nguồn lực rót vào, đủ để bù lại hậu quả của Chậm linh đơn..."
"Tiếc là y đánh giá thấp sự đáng sợ của Chậm linh đơn." Võ Diệu thở dài.
Tôn hiểu rõ, Tần Thiên Trảm nhỏ nhen như thế, gã bóc trần bí mật thì y tất căm hận, sau này cần cẩn thận, loại người như y việc gì cũng dám làm.
...
Sùng Bá về căn nhà gỗ, Sùng Dần quả nhiên nằm trên ghế, tay cầm hồ rượu màu xanh, uống đến lơ mơ, mặt đỏ lên.
Sùng Bá cấm cảu: "Ngươi không ở chỗ của mình, đến chỗ ta làm gì."
Sùng Dần xua tay hàm ý bảo y đừng nói, giữ tư thế một chốc sau mới tỏ vẻ thoải mái.
Sùng Bá nhíu mày.
Y ra ngoài lấy khăn lông dấp nước nóng đưa cho, Sùng Dần lau mặt, tỉnh lại một chút hỏi: "Có việc gì mà ngươi ngưng trọng như thế?"
Sùng Bá từ từ nói: "Kỳ thực là việc tốt..."
Sùng Bá giản đơn giản đơn nói xong, Sùng Dần nhảy lên: "Ngươi nói gì! Tử cực thiên hỏa! Có nhầm không... Cả Tố Bão sơn, thần hỏa tốt nhất mới là Bạch ngân ảo hỏa của chân nhân lão tổ, là đệ thất đẳng trong thiên hạ cửu đẳng thần hỏa, Tử cực thiên hỏa là đệ lục đẳng! Quý hơn của chân nhân lão tổ..."
Sùng Bá lắc đầu: "Năm xưa cơ duyên xảo hợp, ta từng thấy Tử cực thiên hỏa. Ban nãy Tôn Lập tuy vội thu lại, ta chỉ nhìn qua nhưng không nhầm, là Tử cực thiên hỏa!"
Sùng Dần ngẩn ra rồi thở dài: "Chúng ta quá tự đại, vốn định nâng đỡ tiểu tử đó, không ngờ y thâm tàng bất lộ, lặng lẽ đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, cả Tử cực thiên hỏa cũng có... có khi tương lai, chúng ta cần người ta giúp."
Sùng Bá cười vang: "Đáng cười cho Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm, tự mệnh thiên tài, mất bao nhiêu công lao mới kích phát được bản mệnh chân hỏa, dốc hết mọi thứ mới luyện chế được hai pháp khí hạng bét. Nếu để chúng biết tư chất bình bình như Tôn Lập có Tử cực thiên hỏa không biết sẽ thế