Thấy Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc, Tô Tiểu Mai cười tươi, thoát khỏi mấy nam đệ tử, lao tới như cánh bướm.
"Tôn Lập, các vị đến rồi."
Tôn Lập gật đầu, nhìn quanh: "Vẫn đợi Vọng Minh đạo trưởng?"
Sùng Dần và Sùng Bá đến sớm, đang đứng ở trước mặt, chừa vị trí ở giữa lại, cả hai không cố ý đến chậm để khoe khoang.
Tô Tiểu Mai đáp: "Trừ Điền Anh Đông thì hai vị là đệ tử tới chót."
Vừa lúc đó Vọng Minh lão đạo mặc bạch bào tiêu sái cưỡi cương phong đi ra, phất tay áo như chim hạc đáp xuống.
Sùng Dần và Sùng Bá cung kính hành lễ: "Tham kiến sư thúc."
Vọng Minh đạo nhân nhất xua tay: "Miễn. Điền Anh Đông tối qua có cảm ứng nên quyết định bế quan, chúng ta xuất phát."
"Điền Anh Đông không đi..."
Đệ tử khác không sao nhưng sắc mặt Tần Thiên Trảm cực kỳ khó coi!
Y đến Cổ Lô sơn tất không thể tu luyện, Điền Anh Đông nhân cơ hội ở lại, ưu thế mà y mạo hiểm uống Chậm linh đơn mới có sẽ tan thành mây khói!
Điền Anh Đông hôm qua mới nảy ra chủ ý vô sỉ này, vì việc của Tôn Lập mà không nói ra, Tần Thiên Trảm vì thế mà không chú ý đến Điền Anh Đông, kết quả hiện tại càng bị động.
"Lão hồ ly đáng chết!" Tần Thiên Trảm mắng khẽ, Vọng Minh lão đạo không để y có có thời gian nghĩ đối sách, phất tay phát linh quang, cuốn toàn bộ đệ tử lướt về Cổ Lô sơn.
Linh quang do một miếng ngọc phát ra, bao lấy chúng nhân lên không thì càng lúc càng lớn, dần dần thành ba mươi trượng vuông, đủ chỗ ọi đệ tử. Nửa trước hơi cong lên, như bè trúc dập dềnh trên sóng, lao đi giữa mây khói. Tôn Lập đã thấy chiến hạm với võ lực đáng sợ của Lục Khiêm Vĩnh nên "bè trúc" này thật không có gì hay.
Không ít đệ tử hào hứng nghiên cứu – không ít người đã đạt Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, cực kỳ khát vọng vói "cao giai" pháp khí, cứ nghiên cứu xem, tương lai sẽ có lợi cho chế khí....
Cổ Lô sơn ở phía tây bắc Tố Bão sơn, khí hậu khô nóng.
Vọng Minh đạo nhân đi một ngày là tới. Trước khi tối trời, đáp xuống ngoài Cổ Lô sơn thì truyền tấn ngọc phù trên eo reo vang, đưa tin tới.
Do Ngọc Kiếm sơn trang phát.
Vọng Minh xem xong dẫn chúng đệ tử đến chỗ Ngọc Kiếm sơn trang.
Ngọc Kiếm sơn trang theo hẹn mà đến từ hôm qua, chiếm một ngọn núi ngoài Cổ Lô sơn. Ngọn núi này cao nhất, có ưu thế thiên nhiên để giám sát trong vòng trăm dặm.
Đệ tử Tố Bão sơn đến nơi thì Ngọc Kiếm sơn trang đã dựng được không ít nhà đá trên núi.
Tôn Lập ở trên không nhìn xuống thì hơi nhíu mày: không lẽ Ngọc Kiếm sơn trang định lập cứ điểm?
Chuyến đi Cổ Lô sơn này, không ai hi vọng gì mà chỉ để rèn luyện. Ngọc Kiếm sơn trang chắc cũng có thái độ tương tự, nhưng qua chi tiết này thì hình như Ngọc Kiếm sơn trang tựa hồ không như Tố Bão sơn.
Tôn Lập thầm cảnh giác, chưa biết chừng Ngọc Kiếm sơn trang có tin gì đó mà Tố Bão sơn không biết.
Dẫn đầu Ngọc Kiếm sơn trang là một vị trưởng lão, tu vi còn không bằng Vọng Minh đạo nhân, Vọng Minh đến thì trưởng lão tên Tô Ngọc Đạo đó nhiệt tình dẫn môn hạ đệ tử ra đón: "Vọng Minh sư huynh, lâu rồi không gặp!"
Vọng Minh tu vi cao hơn, địa vị tại môn phái cũng hơn Tô Ngọc Đạo, chỉ cười nhạt: "Lâu rồi không gặp Tô huynh."
Tô Ngọc Đạo gọi: "Các vị đi xa chắc mệt rồi? Tô mỗ đã sai môn hạ đệ tử chuẩn bị chỗ ở, Vọng Minh sư huynh để các đệ tử nghỉ đã, ngu đệ cònchuẩn bị Nguyệt giao tửu thượng để trò chuyện với sư huynh..."
Sắc mặt Vọng Minh khá hơn, Nguyệt giao tửu không dễ kiếm, đủ thấy Tô Ngọc Đạo có lòng.
Vọng Minh phất tay, cho các đệ tử theo đệ tử Ngọc Kiếm sơn trang vào trong, y và Tô Ngọc Đạo trò chuyện.
Ngọc Kiếm sơn trang tuy xây dựng không ít nhà đá nhưng lần này đệ tử hai phái quá đông, cộng lại gần ba trăm. Tố Bão sơn hơn trăm người, Ngọc Kiếm sơn còn đông hơn.
Bất quá Ngọc Kiếm sơn trang rất "hiếu khách", chấp nhận bảy, tám người ở chung cũng dành cho các đệ tử Tố Bão sơn ba người một gian. Thậm chí Sùng Dần và Sùng Bá còn được ở phòng riêng.
Lúc chia phòng có việc nho nhỏ xảy ra, Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc ở cùng nhau, người thứ ba họ muốn là Tô Tiểu Mai.
Nhưng không thể hủy danh dự nữ hài tử thế được.
Người thứ ba, Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc đều mong là Lục Đại Thông, không ngờ Phùng Trung kêu to chạy tới: "Tôn sư huynh, Giang sư huynh, chúng ta ở