Cổ Lô sơn khí hậu khô nóng, tuy đã cuối thu nhưng giữa trưa vẫn oi bức. Vì trong núi không nhiều cây cối, cả ba đi trong sơn cốc, cảm nhận đá dưới chân cũng nóng.
Tôn Lập nhìn quanh lắc đầu: "Thực không thấy tung tích Ngọc thiết mẫu..."
Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc hoang mang.
"Chúng ta tìm xem, không thấy không sao, hoàn thành nhiệm vụ là được."
Tìm kiếm kiểu qua quít cho xong này khiến Võ Diệu trong óc Tôn Lập không chịu được: "Ai đời tìm khoáng mạch như các ngươi?"
Tôn Lập không giận mà vui hỏi: "Hả? Võ tổ có cách gì?"
Võ Diệu ơ hờ: "Ta dạy ngươi cách để làm gì? Ngọc thiết mẫu không đáng tiền, tốn bao công sức tìm ra cũng vô dụng, hơn nữa ngươi tìm ra cũng của môn phái."
"Mỗ thế nào cũng có lợi, nhân lúc môn phái khai thác thì tự kiếm một chút."
Võ Diệu thản nhiên: "Có khoáng mạch ẩn rất sâu, các ngươi tìm kiểu cưỡi ngựa xem hoa này đương nhiên không ra. Tiểu tử ngươi tìm một chỗ nham tầng dày đặc, đào sâu ba thước, lấy một tảng đá lên xem."
Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai định đi, chợt thấy Tôn Lập dừng lại nhìn quanh: "Tôn Lập, sao hả?"
Tôn Lập xua tay tìm chỗ, Hỏa lôi việt nhanh chóng đào một lỗ sâu dưới đất, được ba thước thì gã móc lên một tảng đá.
Lấy ra nhưng Tôn Lập không xem.
Võ Diệu lại chỉ dẫn, gã là theo, dồn thần quang ở Ấn đường huyệt lên mắt rồi dùng Hỏa lôi việt cạo đá.
Mỗi lần cạo xong một lớp là gã lại quan sát kỹ mạt đá.
Có thần quang lên mắt, Tôn Lập nhìn được rõ hơn. Trên miếng đá có mấy hạt rất nhỏ, thoạt nhìn không nhận ra nhưng gã quan sát thì thấy hình dáng khác nhau, màu sắc cũng phong phú.
Chỉ bằng mấy hạt rất nhỏ đó mà đoán ra bên dưới có gì.
Theo những gì Võ Diệu truyền thụ, Tôn Lập phán đoán dưới dãy núi này không nhiều khả năng có Ngọc thiết mẫu, tiểu khoáng mạch mà tán tu phát hiện có thể là toàn bộ trữ lượng của Cổ Lô sơn.
Tôn Lập ném đá đi, bảo Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai: "Đấy là cách tìm khoáng mạch, nhưng chúng ta biết là được, không nên nói với người ngoài."
Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai gật đầu hiểu ý.
Tôn Lập chọn bốn chỗ trên đỉnh núi, sau cùng có kết luận là không có khoáng mạch.
Đến đỉnh tiếp theo, Tôn Lập tìm theo cachs cũ.
Mỗi đỉnh núi cần ít nhất ba miếng đá, Tôn Lập chọn tới bốn điểm.
Đến ngộn núi này, Võ Diệu không cần chỉ dẫn nhiều, Tôn Lập có thể tự xử lý. Ở điểm thứ ba, gã nhanh nhẹn lấy tảng nham thạch ra quan sát, Võ Diệu khẽ kinh ngạc: "Ồ?"
Tôn Lập nhìn ra có một hạt mà gã chưa từng thấy, hạt này không màu trong suốt, nhưng chứa đầy thiên địa linh khí!
"Võ tổ, tinh thể này là gì?"
Võ Diệu cười hắc hắc: "Hạt này có nghĩa là... quanh đấy trận pháp cấm chế quy mô lớn, có thể ngưng tụ thiên địa linh khí, lâu dần thì trong nham thạch cũng có nhiều thiên địa linh khí. Bất quá... có trận pháp cấm chế chưa biết là phúc hay họa."
Trận pháp cấm chế có thể để phong ấn động phủ, tàng bảo, cũng có thể phong ấn hung vật, yêu ma, Võ Diệu nói không sai, họa phúc khó dò.
Gã thoáng nghĩ, gọi Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai đến cạnh, giậm chân: "Bên dưới này có thể có trận pháp cấm chế cực lớn."
Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai sững ra: "Sao ngươi biết?"
"Mặc kệ vì sao ta biết, nhưng vị trí cụ thể nào thì ta không rõ, có dám theo ta không?"
Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai cùng cười: "Cơ duyên thế này, ngươi chịu đưa bọn ta theo, không đi khác nào ngu xuẩn!"
Tôn Lập xua tay, thần sắc ngưng trọng: "Ta chỉ biết bên dưới có trận pháp cấm chế, phúc họa không thể biết trước."
Giang Sĩ Ngọc xua tay: "Có việc gì mà không nguy hiểm? Không cần nói nữa, ta đi."
Tôn Lập khán nhìn Tô Tiểu Mai, Tô Tiểu Mai cắn môi: "Ta đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng đã là may mắn, nếu không có cơ duyên, ba tháng sau sẽ bị Tố Bão sơn đuổi đi."
Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc đều buồn bã, Giang Sĩ Ngọc nếu không được gã giúp đỡ thì kết quả cũng như Tô Tiểu Mai, nên gã rất hiểu, chụp vai nàng ta trầm giọng: "Bọn ta sẽ không để ngươi bị đuổi!"
Tô tiểu muội thoáng cảm động gật đầu: "Xin nhận tâm ý của ngươi nhưng việc này không phải muốn giúp là được."
Nàng ta thở dài, tỏ vẻ hoang mang: "Ta chưa kể về gia đình với các ngươi nhỉ? Tô gia là đại hộ ở Vĩnh châu Thiên An thành, phụ thân ta là Tô gia đương đại gia chủ! Nhưng mẫu thân... chỉ là một nha hoàn, nam nhân đó một lần say rượu, nhất