"Chờ chút."
Văn Khương nhìn chằm chằm những bóng đen kia, trong lòng tim đập thình thịch, nếu như hiện tại có hành động khinh xuất, làm không tốt, bọn họ giờ phút này đi ra ngoài sẽ bị tóm chẳng khác gì bắt rùa trong hũ.
"Còn chờ gì nửa?"
Công tử Hốt không rõ nguyên do, vừa định nhấc chân liền phát hiện bảo kiếm trong tay càng nặng, hắn thậm chí nhận thấy thanh kiếm trong mình đang cử động, cánh tay trở nên tê dại đến phát đau.
Văn Khương cũng phát giác sự khác thường, chỉ thấy công tử Hốt sắc mặt trắng bệch, giọt mồ hôi thuận theo bên trán chảy xuống.
Bên ngoài một vần sáng lóe lên, kiếm trong tay công tử Hốt phảng phất như có sinh mệnh, kêu gào muốn phá tan gông cùm xiềng xích...
Trong chốc lát nhìn đến hào quang hiện lên trong mắt, Văn Khương căn bản không kịp thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy từ phía chân trời truyền đến một tiếng vang thật lớn, Văn Khương lại nghe thấy thanh âm vó ngựa bước loạn, cảm giác sắp chứng kiến một trận tranh đấu lẫn nhau..
Một bóng người lưu loát mà chém giết đám dị nhân, xác chết nằm ngổn ngang, máu nhuộm đỏ một vùng đất tuyết. Văn Khương nguyên bản ẩn náu ở một mái tranh vì kiếm khí rung chuyển mà sụp hơn phân nửa, nàng một thân một mình đứng nguyên một chỗ. Tầm mắt không hẹn mà tương hội với con ngươi đen bạc của nam nhân. Môi hồng run rẩy mấp máy:
" Tam ca"
Mà bên kia Cơ Hốt bị kiếm khí chấn thất điên bát đảo cũng kinh ngạc nhìn hai người.
"Tiểu muội"
Bạch công tử cầm theo kiếm đi đến trước mặt nàng, ánh mắt sáng rực.
Bên kia mười mấy tên hộ vệ ước chừng cũng là tháo gỡ phòng trước khốn đốn đi đến chỗ công tử Hốt, mấy người ngăn chạn trước mặt tiểu Bạch
, bọn hắn nhất thời còn khó mà phân rõ đối phương rốt cuộc là địch là bạn.
Tiểu Bạch dắt tay Văn Khương, căn bản không có ý tứ cùng đám người kia chào hỏi, vừa mới chuẩn bị rời đi chỉ nghe thấy sau lưng hắn công tử Hốt hô một câu.
"Hỏng rồi,kiếm của ta không thấy nửa."
Xoay chuyển tức thì, đám người kia liền từ phía sau hai người bọc bao vây lại..
"Công chúa, công tử, các người đi trước, thuộc hạ sẽ đối phó đám loạn đảng này"
Từ xa phi đến, Tang Du giương kiếm nhìn về phía huynh muội Văn Khương nói. Nhưng Tiểu Bạch lại giơ tay lên, nhàn nhạt:
"Các ngươi nếu đang hoài nghi cũng có thể qua kiểm tra."
Nói, hắn tiện tay rút ra Thừa Ảnh ki, ánh hào quang chói mắt rõ ràng trước mặt đám người bọn họ.
Công tử Hốt thất vọng nhìn thanh kiếm kia, hắn đương nhiên biết kiếm trong tay mình vì sao không thấy, theo số đạo bạch quang cùng nhau biến mất ngay trước mắt mình..
"Để bọ họ đi, "
công tử Hốt có một chút mỏi mệt, "Nhưng mà, vị tiểu thư này nhất định phải ở lại."
"A?"
Công tử tiểu Bạch cũng không giận, chỉ là thanh âm biến thành càng thêm vắng lặng.
"Nếu là muốn giữ tiểu muội ta lại, thì phải hỏi xem kiếm trong tay có đồng ý hay không."
"Công tử thứ lỗi, tại hạ thật sự là tình thế bất đắc dĩ, chúng ta cam đoan sẽ không làm thương tổn nàng. Chỉ là, muốn mời nàng cùng tại hạ cùng đến Đồi Quỳ."
"Đồi Quỳ?"
Tiểu Bạch nhìn về phía Văn Khương.
Văn Khương lại hơi hơi hướng hắn nhẹ gật đầu.
" Được, nếu tiểu muội đã đồng ý đi cùng các người..ta thân là vi huynh cũng nên đi cùng."
"Đa tạ công tử, đa tạ tiểu thư."
Công tử Hốt nhìn về phía Văn Khương, trong lòng mơ hồ có một ít mất mát, hắn trông thấy trên mặt nàng sáng rỡ tươi cười, điều mà trước nay nàng chưa từng dành cho hắn, thậm chí