Lạnh thấu xương trong gió tuyết, đỉnh đầu Văn Khương truyền đến giọng nói của người đàn ông kia:
"Tiểu thư, nhìn quần áo và trang sức của cô không giống người Tề Quốc, trái lại giống trang phục ở Lỗ Quốc hơn"
Văn Khhương túm lại vạt áo:
"Ta thực sự là người Tề Quốc, không nói năm đó Trịnh quốc công tử cự tuyệt hôn sự với nhị công chúa Tề quốc đã sớm lan truyền khắp bản quốc"."
"À?"
"Sau khi bị Công tử từ hôn, nhị công chúa Tề Quốc chúng tôi thật không dễ dàng mới gả được đến Lỗ Quốc."
"Đúng không?" Công tử Hốt thật thấp cười.
"Cũng không biết kia nhị công chúa kia dung mạo thế nào, nếu là một đại mỹ nhân, e rằng Trịnh quốc công tử sẽ hối tiếc."
"Hối tiếc? Làm sao có thể!! công chúa Tề quốc quá mức mỹ lệ dễ dàng đem tới tai họa?"
"Đúng không? Vậy tiểu thư cũng là mỹ nhân?! - Cơ Hốt cười lớn.
"Các người mang mấy món đồ này làm vật tùy thân - Văn Khương liếm liếm môi.
"Ta e rẳng sẽ khiến cho người khác chú ý. Tại dịch quán Thương Khâu thấy qua bọn họ, chẳng biết tại sao bọn họ cúng tới nơi này."
Công tử Hốt sửng sốt, hắn nguyên bản cho rằng nữ nhân này chỉ là bao cỏ, không nghĩ tới nàng phân tích lại rất có lý.
"Vật tùy thân của chúng ta không có gì đáng tiền"
Vậy thì kỳ quái." Văn Khương chớp chớp mắt, nàng hồi tưởng đến mấy lần cùng bọn họ giáp mặt, mục đích của chúng không vì tiền tài.. Rõ ràng là muốn một thứ gì đó hay là một người nào đó. Nghĩ đến điều này, Văn Khương nhìn công tử Hốt.
"Theo ta sẽ giải thích, đám dị nhân kia đối với vàng bạc không hứng thú,, nhưng mà đối thần binh lợi khí cũng rất là có khả năng."
"Thì ra là thế. Tiểu thư tài trí nhanh nhẹn, tại hạ cam bái hạ phong."
Công tử Hốt nghe Văn Khương một phen lí do thoái thác lập tức nhận ra.
"Bọn họ là vì chuôi kiếm trong tay của ta."
Văn Khương không khỏi có một ít ảo não, lại là kiếm, nàng thật sự là không