"Công chúa, người đi nghỉ ngơi một chút đi, nô tì cùng Tang Du có thể hầu hạ tốt cho Tam công tử."
Tiểu Đào thấy Văn Khương kéo lấy một chân còn chưa khỏi hẳn một mực muốn ở lại chăm Tiểu Bạch thì đau lòng không thôi.
"Không cần, ta muốn tự mình chăm sóc huynh ấy"
Văn Khương nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tiểu Bạch, thần sắc nhàn nhạt.
"Kia, công chúa có cần gì liền gọi nô tì."
Tiểu Đào không biết khuyên Văn Khương gì nữa đành ngượng ngùng lui ra ngoài.
"Cái gì mà thần y, đã lâu như vậy còn chưa trị lành cho công tử nhà ta, căn bản chính là muốn tìm cơ hội cùng công chúa nhà ta thân cận, chán ghét chết được "
Tiểu Đào vừa đi vừa mắng trong lòng, thình lình chính đụng vào Trọng Nhĩ.
"Ta cũng không biết nô tì của phu nhân nha lại là người mồm miệng n lanh lợi như vậy?"
Trọng Nhĩ cõng một giỏ lớn đựng đầy thảo dược vừa hái, nhịn không được cười.
"Vốn dĩ là vậy " - Tiểu Đào thè lưỡi. "Tất cả mọi người nói ngươi là thần y, vậy mà công tử nhà ta đã nằm mấy ngày lại không thấy tốt hơn, ai biết ngươi là có lòng muốn cứu người hay không?! "
Trọng Nhĩ khẽ thở dài một tiếng.
"Tiểu nha đầu, cũng không biết ngươi trước kia sống trong môi trường thế nào, vì sao tính đa nghi lại lớn như vậy? Đến nổi không nhìn thấy hảo ý của người khác?! "
"Ngươi vốn là rất kỳ quái. Ta đoán nếu như ngươi không vì nhan sắc chủ nhân nhà ta, muốn giữ người lại thì ngươi mới không thực tâm cứu chữa công tử"
"Tại hạ tuy không phải thần y gì, nhưng mà cứu mạng người tuyệt sẽ không giả vờ"
Trọng Nhĩ thoáng nghiêm túc một ít.
" Vi huynh thương thế quá nặng, có thể từ Quỷ Môn quan đi một vòng trở về đã là không dễ, tỉnh lại vẫn còn phải chờ thêmm một ít thời gian."
"Hừ"
Tiểu Đào nghe hắn nói cũng có đạo lý liền không để ý đến hắn nữa.
" Này, tiểu nha đầu, mấy vị thuốc này ngươi đi sắc trong một canh giờ, một lát nửa mang đến cho phu nhân "
" Tiểu thư còn chưa khỏe sao? Hôm qua không phải nói trên chân chỉ cần thay thuốc ngoài đắp là được rồi sao? Như thế nào hôm nay lại muốn uống thuốc nửa?"
"Ngươi không hiểu, nhanh đi sắc thuốc. "
"Đó cũng không nhất định."
Ngoài miệng tùy thời như thế lẩm bẩm lại cũng bưng lấy dược thảo đi sắc. Trọng Nhĩ ngắt lấy dược thảo đi đến chỗ Tiểu Bạch. Văn Khương vậy mà lại ghé vào bên người Tiểu Bạch, thần sắc mỏi mệt ngủ rồi. ánh nắng chiều thấu qua cửa gỗ chiếu vào trên mặt nàng, lộ vẻ rất là xinh đẹp.
Trọng Nhĩ nhẹ nhàng bế nàng lên, chỉ thấy nàng hiện tại như con mèo dụi dụi trong lồng ngực mình, dường như muốn tìm tư thế dễ chịu để ngủ, hắn không khỏi cong lên khóe miệng.
Hắn vĩnh viễn nhớ tới thời điểm ở một phố xá của Cử Quốc, nàng ngoảnh đầu nhìn lại nở nụ cười, đem hắn nhận nhầm thành vi huynh, bộ