Tiểu Đào luống cuống tay chân chạy đến góc xó xỉnh trong viện tử, luống cuống lấy ấm sắc thuốc, bộ dáng ngây ngốc, nhìn Văn Khương mỉm cười.
Một trận gió thổi qua, ấm áp phất qua gò má, làm nàng có một ít như hơi say rượu.
"Tiểu muội "
Văn Khương ngẩn người, quên mất nạng gỗ, lảo đảo ngã chạy vào phòng tiểu Bạch đang dưỡng bệnh.
"Tam ca, là huynh gọi muội sao?"
"Tam ca "
Nàng hô hoán hắn, tuy nhiên lại không có nữa động tĩnh, tiểu Bạch nguyên bản trắng bệch sắc mặt đi qua nhiều ngày điều dưỡng đã dần dần có huyết sắc, mấy chỗ vết thương trên mặt cũng dần dần khỏi hẳn, hắn an tĩnh nằm ở đó, tựa như đang ngủ, tùy thời đều sẽ tỉnh lại.
"Muội sẽ một lòng chăm sóc huynh." Nàng nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng thầm thì.
Một bên Thừa Ảnh kiếm mơ hồ sáng một cái, ngay sau đó lại tự giấu đi một thân hào quang.
==============
"Tiểu Đào, ngươi vì sao toàn thân đều ướt?"
Văn Khương chân đã khỏi, thấy Tiểu Đào đỏ mặt nhất bính nhất khiêu trở về, toàn thân đều ướt dầm dề, nhịn không được trêu ghẹo nàng.
"Ngươi nha, nhất định lại chạy đến nơi nào đó cùng với ai kia rồi."
"Tiểu thư, người ta mới không có." Nói xong Tiểu Đào đỏ mặt chạy vào phòng.
"Nè... "
Văn Khương vừa định gọi, liền nhìn thấy Tang Du cũng vào cửa.
"Công chúa" - lời nói hắn có một ít câu nệ.
"Tiểu Đào mới vừa rồi là cùng ngươi ở một chỗ sao?"
"Là.... "
"Tiểu nha đầu, gần đây tâm tình chẳng biết đặt ở đâu? Chạy suốt ngày ở ngoài, hôm nay còn để bản thán thành bộ dành nhếch nhác như thế"
Văn Khương giấu mặt nở nụ cười, vén rèm đi vào phòng. Tiểu Đào sớm đã đem y phục bị ướt thay ra, nhưng