" Ưmn a... A a..."
Văn Khương cảm thấy khoái cảm trong cơ thể như sóng to gió lớn, khoái cảm mãnh liệt từ tử cung khuếch tán khắp tứ chi, biển gầm từng lớp sóng áp đảo từng lớp, quét sạch khiến toàn thân nàng mềm nhũn, mủi chân thừa nhận không nổi gấp khúc cong lêi.
"Nhẹ... Nhẹ chút... Ưm a a... A..."
Thanh âm nàng đứt quãng khóc xin, hai chân thon dài trắng nõn trên không trung vũ động, giữa hai chân chiến tranh một khắc chưa từng đình chỉ, hô hấp thô nặng, cực sâu, rất hữu lực cắm vào, Trọng Nhĩ dường như muốn đem tất cả đạn dược của mình dùng hết vào thời khắc này, từng vòng một chạy nước rút, đều dụng hết toàn lực thẳng hướng nơi sâu nhất của nàng mà đỉnh đâm, kiến huyết phong hầu, không lưu một tia đường sống; từng vòng một rời khỏi, đều sạch sẽ lưu loát, nam căn toàn bộ lui, không dây dưa một chút ý niệm không muốn rời xa. Hắn hoàn toản nắm quyền chủ đạo trong trận hoan ái này, nàng vô lực mặc cho Trọng Nhĩ chiếm lấy.
Khẽ nhếch miệng nhỏ không phát ra được một câu từ nguyên vẹn, đều bị nam nhân đâm đụng phá hủy không chịu nổi, cự vật ở trong cơ thể không ngừng đảo lộng, một lần so một lần thêm kịch liệt, một lần so một lần dũng mãnh, dịch mật tràn lan đem chỗ hai người kết hợp lộng ướt đến rối tinh rối mù, mà Văn Khương giờ phút này trừ bỏ tiếp nhận xâm nhập như mãnh thú thì không còn đường lui nào khác.
Văn Khương nằm xụi lơ trên giường, không biết qua bao lâu, cũng không biết nàng cùng hắn đổi qua mấy loại tư thế, tiếng rên rỉ đều vô lực vang lên như mèo hoang, chỉ là cự thú bên trong cơ thể dường như không bao giờ biết thoả mãn, tư tư bất quyện công chiếm mỗi một tấc da thịt...
Ngày kế tiếp, thời điểm Văn Khương đến phòng Tiểu Bạch, bắt gặp Tang Du cũng ở đó giúp tam ca lau Thừa Ảnh kiếm, Tang Du dậy thở dài, Văn Khương toại gọi hắn tới viện tử cùng mình nói chuyện.
"Tang Du, ngươi đi theo Tam ca của ta bao lâu rồi?!."
"Bẩm công chúa, khi thuộc hạ tròn mười hai tuổi được công tử cứu đã đi theo công tử."
Tang Du không dám ngẩng đầu nhìn nàng, mỗi lần đứng ở bên người nàng hắn đều yết hầu căng lên, khẩn trương đến không nhịn được.
"Tính ra cũng đã lâu như vậy, chắc hẳn Tam ca cũng sớm xem ngươi như huynh đệ vào sinh ra tử, chứ không phải là gia nô thông thường!! Chỉ là không biết Tam ca có từng nghĩ cho tương lai của ngươi?"
"Thuộc hạ