Văn Khương có một ít mộng, nàng không nghĩ tới Tang Du sẽ dứt khóat cự tuyệt hảo ý của mình
Trọng Nhĩ sau khi trở một mực lưu lại ở gian phòng tiểu Bạch đang dưỡng thương hiện vẫn chưa ra. Nhàn nhạt mùi máu tươi phiêu tán, Văn Khương lo lắng, đi vào nhìn qua, mới phát hiện Trọng Nhĩ đang bụm lấy tay mình - Thừa Ảnh kiếm chẳng biết vì sao mơ hồ hiện ra ánh sáng màu xanh, khí thế bức người.
"Chàng không sao chứ?"
Văn Khương tiến lên hai bước, nàng không hiểu rõ lắm chuôi kiếm này, nhưng nhìn bộ dáng của nó hiện tại lệ khí ngút trời, khắp nơi sung mãn nguy hiểm.
"Không có việc gì."
Trọng Nhĩ xé một mảnh y phục quấn quanh miệng vết thương.
"Tam ca đã hôn mê đã ba tháng, có ổn không?"
Nghĩ đến điểm này, trong lòng Văn Khương lại khổ sở tột đỉnh.
"Phu nhân đừng nghĩ nhiều, mấy ngày nửa huynh ấy sẽ tỉnh"
"Thật ư?"
Ánh mắt Văn Khương tỏa sáng, một bên Thừa Ảnh kiếm cũng dần che giấu hào quang.
Trọng Nhĩ nhìn trên mặt nàng hiển lên hào quang hiếm thấy, trong lòng không khỏi mơ hồ co rút đau đớn, người này thật sự là nàng vi huynh của nàng sao? Vì sao hắn luôn có dự cảm không bình thường, lo lắng nếu người trước mặt kia tỉnh lại nàng liền rời xa hắn?
"Phu nhân, nàng cùng ta nói một chút chuyện lúc nhỏ của nàng được chứ? "
Trọng Nhĩ thấy bộ dáng nàng thay hắn băng bó rất thành thục không nhịn được tò mò.
"Được, chàng muốn nghe chuyện gì?"
"Nói một chút về nàng và vi huynh " " Ữ Tam ca huynh ấy... "
Văn Khương ngẩng đầu suy nghĩ một chút.
"Huynh ấy so với thiếp lớn hơn mấy tuổi, nhưng mà khi còn bé huynh ấy không ở cùng sinh mẫu mà ở cùng với thiếp và mẫu thân của thiếp. Chúng ta cùng nhau trưởng thành..."
Văn Khương vừa kể vừa nhịn không được huơi tay múa chân, dường như nàng đang trở về ngày còn nhỏ không buồn không lo cùng Tiểu Bạch.
Đúng lúc này, bên ngoài gian phòng đột nhiên huyên náo, đèn đuốc sáng trưng, tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang khung cảnh yên tĩnh của bọn họ.
"Đại phu, không hay rồi, một đám binh gia kéo đến thôn chúng ta, người mau nhanh đi."
Lời này rất rõ ràng, ý tứ chính là muốn Trọng Nhĩ tránh đi. Trọng Nhĩ lập tức cũng không chần chờ, lôi kéo Văn Khương tiến vào phòng tiểu Bạch. Giường Tiểu bạch nằm hơi cao, bên dưới có