Ôn hương nhuyễn ngọc lộ ra cám dỗ trí mạng, hai người vốn chỉ là tựa sát vào nhau, nhưng mà y phục xích tộc vốn mỏng manh nên làm Văn Khương cảm giác được thân thể Trọng Nhĩ hắn nổi lên biến hóa, phân thân cứng rắn đỉnh đâm vào đùi non của nàng, nóng rực.
"Phu nhân, nàng thơm quá."
Bàn tay lớn mơn trớn lên nửa thân lưng trần, mang theo từng tia run rẩy cùng rung động.
"Chàng cũng thơm"
Văn Khương thuận thế lại hướng chui vào trong ngực hắn.
"A? Nàng nói cho vi phu biết, chỗ nào thơm?
" Là hương vị dược thảo, nhàn nhạt, nhưng mà dễ ngửi."
Nàng nâng lên 2 tròng mắt như nước nhìn thẳng hắn, cặp mắt kia đầy đủ tình ý, khiêu khích tiếng lòng Trọng Nhĩ, ngón tay thon dài xẹt qua đôi môi anh đào.
"Thật sự là bưu vật khuynh quốc" Thánh âm trầm thấp thuần thuần, từng cái lời rơi vào lòng Văn Khương kích thích tiếng lòng nàng. Ánh mắt hắn đen như mực tràn ngập án lưu quan, tràn đầy ý vị sủng ái.
"Hôm nay có nhớ ta không? "
Nam nhân cưng chiều mà ôm chặt thân thể nữ nhân mềm mại.
"Có."
Nàng trái ngược với những ngày qua thận trọng, thật thấp nở nụ cười.
"Nàng yêu thích ta sao?"
Hắn lần đầu tiên nghĩ muốn xác định tâm ý thê tử.
"Chàng cũng biết."
Văn Khương vốn là người nội tâm ngượng ngùng, nói lời ưa thích như thế nào cũng không nói nên lời.
"Ta muốn nghe chính miệng nàng nói."
Biểu tình nàng ngây ngô khiến Trọng Nhĩ mê muội, hắn cúi đầu xuống, đôi môi mang theo lạnh lẻo chặt chẽ mà dán trụ lên môi mềm, Văn Khương nín thở. Hắn bú mút khiến mặt nàng hồng lên.
Chỉ là nhẹ nhàng mà kề môi, liền làm thân thể hắn từng điểm từng điểm căng thẳng tột đỉnh. Bất kể đã thân cận qua bao nhiêu lần, nàng khí tức quá mức vui vẻ, khiến hắn nhịn không được nghĩ muốn càng nhiều.
Ước chừng là ở địa bàn dị tộc, Văn Khương vẫn luôn có chút khẩn trương, như là cảm thấy được ý tứ của nàng, môi hắn tạm thời ly khai hồng môi, trấn an hôn rơi xuống trán, gương mặt còn có hơi hốt hoảng của Văn Khương tròn xoe mắt.
Tinh mịn nồng tình từ nụ hôn làm Văn Khương chậm