Trúng độc bệnh trạng rất nhẹ còn không đến mức khiến nàng ngất, chỉ là miệng nấc nghẹn phát khô, nuốt khó khăn, mạch đập tăng nhanh.
Chờ sau khi trở lại lãnh địa xích địch, Văn Khương dần dần thì có hay chiêm bao, ảo giác, xao động, run rẩy, ý thức chướng ngại bệnh trạng chờ chực.
Này đó hoàn toàn cũng trong tính cách của Trọng Nhĩ, thay nàng giải độc đổi lấy trùng độc trong cơ thể Văn Khương lại không mấy thích hợp.
Đêm, đã rất sâu nồng đậm. Bầu trời liền trăng lưỡi liềm, một tia tinh quang cũng chưa từng xuất hiện. Thỉnh thoảng có một vì sao rơi mang theo lạnh lẻo từ trong bầu trời đêm xẹt qua, ánh sáng lại là thê lương lộ vẻ sầu thảm như vậy.
Cơn mất ngủ giày vò khiến Văn Khương lăn lộn qua lại như thế nào cũng ngủ không được. Ngoài cửa sổ gió lạnh lúc đầu còn mang theo vài phần ôn nhu, nhè nhẹ lướt qua sau lay động ngọn liễu, lá cây... Về sau liền trở nên mạnh mẽ mạnh mẽ, sức gió cuồn, gầm thét như trâu rừng, rít rào xông xáo ngoài cửa sổ...
Đột nhiên, mấy đạo hỏa quang phá vỡ sự yên tĩnh của bầu trời, những vật kia trong nháy mắt xé toang khung cảnh vốn chỉ có tiếng gió đêm.
Chốc lát sau đó, số đạo ánh sáng chiếu sáng bầu trời đêm của vùng đất Xích địch ngay sau đó chính là tiếng gào thét thê thảm cùng tiếng khóc.
Văn Khương cũng bị mũi tên đuôi lông vũ hù dọa ngẩn ra, nàng theo bản năng trốn đến kỷ trà, từng mũi tên màng theo hòa diễm cùng trường mâu trên đỉnh đầu của bọn họ rớt xuống, trong khoảnh khắc thét lên cùng bối rối quét sạch toàn bộ tộc nhân xích địch. Mấy cây hỏa tiễn bắn lên mái nhà nơi nàng trú ngụ, Văn Khương cũng dự liệu được, lung tung lấy mấy bộ y phục buộc dưới vai Tang Du đem hắn kéo tới phòng ngoài, lại lặp lại này cái động tác đó đem Tiểu Đào cũng cùng nhau di chuyển ra nhà cỏ.
Mũi tên đuôi lông vũ so với tưởng tượng của nàng ít hơn, chỉ rơi trong chốc lát, sau đó tuyên thệ tiến công, theo nhau mà đến là tiếng binh khí vang trời.
Mái nhà sụp đổ, Văn Khương nhìn đến Tiểu Đào cùng Tang Du còn hôn mê, thúc thủ vô sách, đành phải đi hô nhìn thủ vệ, mà hai người xích địch người viện tử từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích, giống như tượng điêu khắc, thi hành mệnh lệnh Quý Ngỗi giao phó.
" Này, các ngươi còn không đi phía trước xem đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào còn ngây ngốc đứng ở nơi này?" - Văn Khương hô to.
Vài tên đầy mặt vẽ lấy đồ án nam tử nghe được thanh âm Văn Khương, chỉ thoáng nghiêng đầu liếc nàng một mắt, lại không nhúc nhích. Văn Khương này mới nhớ tới, đoàn người này cùng nàng căn bản không có cùng ngôn ngữ..
Đủ loại sự tình phức tạp bao vây lấy nàng, ngờ vực, sợ hãi, lo lắng, liên tục mà lược qua trong lòng nàng, thất thường giày vò lấy nàng.
Nàng là không thể nào rời đi nơi này, Tang Du cùng Tiểu Đào đều ở đây, Trọng Nhĩ vẫn chưa về, chỉ sợ, đám người chờ bên ngoài sẽ đi vào nơi này, nàng cũng chỉ có tự mình kết thúc.