Khoảng bốn ngày sau hắn muốn xuất viện nhưng cô không cho phép, thế là hắn phải ở lại bệnh viện gần nửa tháng.
Ngày xuất viện, cô chỉ đến giúp hắn kiểm tra sơ lược, sau đó cũng không về cùng hắn.
Cô vẫn còn việc phải làm nha.
Trước khi lên xe, hắn dặn:
" Tối khi nào về thì nhắn cho tôi, tôi bảo Tần Liên đến rước em."
Cô không thể làm gì ngoài gật đầu đồng ý. Hắn mỉm cười hài lòng, khẽ xoa đầu cô. Nhìn theo người đàn ông đang lên xe, trong mắt cô tràn ra vô số thứ, trong đó có cả tình cảm nồng đậm.
Sau khi chiếc xe khuất bóng, cô bỏ hai tay vào túi áo, thở dài. Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ nhàng:
"Em có tình cảm với hắn ta?"
Cô giật mình, khuôn mặt cũng cứng đờ. Bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, cô nghe anh nói:
" Tiểu Tĩnh, anh đã từng nói với em rồi."
Cô hơi nhíu mày, " Vậy thì sao chứ?"
Vẻ mặt Cố Vạn Tinh đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn:
" Em thật sự yêu hắn ta?"
Cô im lặng, cũng không phủ định. Cố Vạn Tinh thấy vậy thì vừa giận vừa lo, nói:
" Tiểu Tĩnh, hắn ta không tốt như em tưởng đâu. Để có được như bây giờ, em biết quá khứ của hắn là gì không?"
Cô lập tức trả lời:
" Quá khứ của anh ấy không liên quan đến em, dù nó có như thế nào thì em cũng chắc chắn rằng..."
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, kiên quyết nói từng chữ:
"... anh ấy sẽ không bao giờ tổn thương hay hại em."
Anh ấy cau mày, "Em từ đâu mà có loại suy nghĩ này? Em biết không, hắn vì mục đích mà có thể không từ thủ đoạn."
Phương Mộc Tĩnh khẽ lắc đầu, không nói.
Cố Vạn Tinh nhìn cô, sau đó nhếch môi cười khổ, "Em thật là... "
" Không phải em nói sẽ không chấp nhận bất kì ai nữa sao?" Cố Vạn Tinh thắc mắc, lúc trước là ai nói cô tuyệt đối sẽ không rơi vào tình yêu lần thứ hai?
Cô thả lỏng người, đôi mắt nhìn về phía bầu trời trước mắt, khẽ nói:
" Tới nhanh quá, cản không nổi."
Nhìn cô gái đang thả hồn đi, anh chỉ bất lực vỗ vai cô sau đó cất bước đi vào.
Haiz, mong lần này em sẽ không chọn sai.
Anh sẽ tìm cơ hội điều tra một số thứ...
Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy trời đất quay vòng, khẽ nhắm mắt lắc mạnh đầu mới xua đi được cảm giác chóng mặt, cô thở dài sau đó cũng bước vào.
Tình cảm...không phải muốn đến là đến, không muốn đến là sẽ không đến. Nó là thứ khó đoán nhất trên đời bởi vì không ai biết ngày mai nó sẽ thay đổi như thế nào...
.....
Chuẩn bị tan làm, cô vươn tay cầm điện thoại nhắn tin thông báo cho hắn. Quả nhiên, một lúc sau