"Đúng vậy, động lòng thật rồi? Làm sao bây giờ?"
Hắn sững người, đôi mắt vốn sâu thẳm cũng ngập tràn vẻ kinh ngạc.
Cô vừa nói...cô động lòng?
" Em...nói gì?" Dường như không tin những gì mình vừa nghe thấy, hắn hỏi lại.
Cô mỉm cười, chủ động dịch người lại gần hắn, đôi mắt lấp lánh như chứa cả bầu trời:
" Em nói...em động lòng rồi, phải làm sao đây?"
Nghe những lời ấy, tim Hàn Đông Đường nhảy thịch lên, sự vui mừng dưới đáy lòng dâng lên, dần khuếch trương ra.
Lát sau, hắn mới nói:
" Đã động lòng rồi sẽ không được phép từ bỏ, em chắc không?"
Đôi mắt xinh đẹp của cô khẽ chớp, sau đó nói:
"Trừ phi anh là người nói ra hai chữ 'kết thúc'."
Hắn cười, nụ cười vui vẻ, ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên tóc cô:
" Sẽ không." Lúc nói lời này, hắn không ngờ rằng...
Cô thở dài, " Đông Đường, em vì anh mà bất chấp đau đớn mở trái tim ra, hi vọng anh sẽ không khiến nó bị thương nữa."
" Nhất định sẽ không." Hắn kiên định nói, sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn, không có dục vọng, chỉ có sự yêu thương vô tận.
Lần này, cô đánh cược. Cược cả quãng đời còn lại của mình... chỉ vì người đàn ông này.
.....
Sáng hôm sau...
Cô gọi điện xin nghỉ buổi sáng, sau đó bước xuống nhà.
Trong phòng khách, cô thấy Hàn Đông Đường đang ngồi đọc báo, hai bên má bắt đầu có vệt ửng đỏ, rất nhạt nhưng cũng đủ khiến mặt cô nóng bừng. Chỉ qua một đêm nhưng mọi việc đã thay đổi rất nhiều.
"Chào buổi sáng. Hôm nay em về nhà nên không ăn trưa, đành phải để anh dùng bữa một mình rồi."
Hắn khẽ cười, để tờ báo lên bàn, đứng dậy tiến về phía cô, rất tự nhiên mà cúi xuống hôn lên môi cô.
"Chào buổi sáng."
Đôi mắt cô sáng lên, vẻ ngượng ngùng hiện lên, vội đẩy hắn ra, nhưng trong lòng lại tràn đầy mật ngọt.
Hai người tiến vào phòng ăn, để lại cho Tần Liên và quản gia vẻ mặt ái muội mờ ám.
Xem ra là theo đuổi thành công rồi???
Nán lại gần 10 giờ cô mới lên phòng thay đồ chuẩn bị.
"Để anh đưa em đi "
"Anh không đi làm à?"
"Không sao, Hàn thị không phải chỉ có vẻ bề ngoài."
Đưa cô đến cổng, hắn giúp cô tháo dây an toàn, sau đó nói:
" Khi nào về thì gọi cho anh."
Cô mỉm cười, gật đầu. Trong ánh mắt của hắn, cô bất ngờ tiến đến, hôn lên môi hắn, sau đó bước nhanh xuống xe.
"Tạm biệt."
Hắn bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu nhìn cô:
" Tạm biệt."
.....
Bước vào nhà, bên trong đó rất đông vui nhưng dường như cô không thuộc về nơi đó. Nó...quá xa lạ cho dù cô từng ở rất lâu.
Người hầu cúi đầu chào:
" Tiểu thư."
Mọi người đang cười nói, nghe người hầu gọi liền đồng loạt nhìn ra bên ngoài.
Cô gái mặc đồ rất đơn giản nhưng lại toát lên vẻ thoải mái, trong thoải mái có cao quý, trong cao quý lại có vẻ lạnh nhạt xa cách.
Mọi người nhìn nhau, sau đó hỏi nhỏ:
" Người đó là con gái lớn của Phương lão gia sao?"
" Chắc là vậy đó, khuôn mặt có nét giống mà."
" Nhưng hình như là con của vợ trước."
"Không thường gặp, có lẽ không được sủng ái?"
"Nhưng một thân khí chất kia không hề tầm thường."
Mọi người nhìn nhau, dù sau cũng là con gái của chính thất, có thể tầm thường sao? Có lẽ, còn hơn cả Phương Tâm Văn.
Vô số lời bàn tán, sau đó là tiếng hắng giọng, một giọng nói vang lên:
" Tiểu Tĩnh đến rồi à?"
Cô tiến vào, không nhìn bọn họ, chỉ đi về phía của Phương Cảnh, " Cha."
Ông giật mình sau đó vội gật đầu, giọng run run:
" Ừ ừ, tốt tốt."
Mọi người nghe thế liền chắc chắn đây là cô con gái đó.
Phương Tâm Văn cũng đứng dậy, nở nụ cười thân thiện, nhìn cô:
" Chị."
Cô khẽ liếc cô ta, không đáp, nơi đáy mắt dâng lên ý lạnh. Cô ta ngượng ngùng cười. Cũng may người hầu nói là đã chuẩn bị cơm xong, mọi người lập tức theo vào phòng ăn.
Trên bàn ăn, không khí có vẻ kì lạ, một người lên tiếng hỏi:
" Tiểu Văn làm nghề gì thế?"
Cô ta mỉm cười, "Cháu làm quản lí của công ty Diêu Hồng ạ."
Người đó tỏ vẻ bất ngờ:
" Diêu Hồng à? Công ty đó cũng có tiếng lắm