Sau khi rời khỏi nhà cô liền gọi cho Hàn Đông Đường, chuông kêu hai tiếng liền có người bắt máy:
"Xong rồi à?"
Nghe giọng nói dịu dàng đó, mọi sự lạnh lẽo trong lòng cô đều tan đi, cô cong môi đáp:
"Vâng."
"Vậy anh đến đón em."
"Ừm, em đang trên đường XXX."
......
Chiếc Porsche màu đen quen thuộc dừng lại bên cạnh cô gái, cửa xe bật ra, người đàn ông mặc vest đen thong thả bước xuống, sau đó xoa đầu cô:
" Lên xe thôi." Cánh tay cũng đồng thời mở cửa phó lái.
" Ừm."
Hắn cảm thấy cô có chút bất thường liền nhíu mày, hỏi:
" Có chuyện gì sao? Bọn họ ức hiếp em à?"
Cô cảm thấy trái tim ấm lên, một cỗ hạnh phúc xông đến nhấn chìm cô:
"Không có gì."
Hắn đưa tay ấn một cái nút trên xe, sau đó quay sang cô kéo cô lên đùi mình, ôm siết cô vào lòng:
" Tiểu Tĩnh, anh là gì của em?"
Cô thầm ngẩn người, sau đó đáp:
"Bạn trai."
Hắn khẽ cười, bắt cô nhìn vào mắt mình:
" Vậy thì đừng xem anh là người ngoài, nếu em có chuyện gì cũng có thể nói với anh."
Cô khẽ run, cắn môi sau đó nói:
" Đông Đường, em...em sợ. Sợ anh đối tốt với em quá sau đó lại có một ngày anh không còn bên cạnh em, lúc đó em sợ mình không thể chịu đựng nổi."
Giống như mẹ cô bỏ cô đi vậy.
Cũng giống như, Lý Hiển Chi từ bỏ cô.
Đáy lòng hắn run lên, tim rụt lại, cúi người hôn lên trán cô:
"Đồ ngốc, sẽ không đâu."
Nhìn cô gái không có lòng tin trong lòng, hắn khẽ thở dài, " Anh đưa em đến một nơi."
.....
Cô ngây ngốc nhìn công viên trò chơi trước mặt. Hắn nắm tay cô, nói:
"Đi thôi, hôm nay anh đưa em đi chơi."
Cô kinh ngạc nhìn hắn, người đàn ông này, cao thượng như một vị thần, lại lạnh lẽo như tòa băng sơn, thế mà lúc này lại dịu dàng nắm tay cô, cùng cô đến một nơi như thế này. Sự rung động mãnh liệt khiến lớp bảo vệ của cô sụp đổ, trong phút chốc, cô như được tái sinh. Mà cô của bây giờ chính là vì hắn mà sống.
Cô nắm tay hắn, chạy lên một cây cầu gần đó, hét lớn:
" Hàn Đông Đường, em yêu anh!"
Âm thanh vang vọng, xuất phát từ sâu thẳm trong tim cô.
Mọi người nghe tiếng hét liền tò mò dừng lại, nhìn cô. Ngay cả người đàn ông bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn cô, sau đó hắn khẽ cười, bàn tay to lớn nâng mặt cô lên:
" Anh cũng yêu em." Sau đó không do dự mà hôn xuống. Xung quanh yên lặng sau đó trùng hợp mà một tràng vỗ tay vang lên, có lời khen, cũng có lời chúc phúc.
Cô kéo hắn đi chơi khắp nơi, hắn ngay cả mệt cũng không than một câu, tuyệt đối cưng chiều sủng nịnh.
Mà cô, như trở về hình dáng của một đứa trẻ, nụ cười thường trực bên môi, tất cả hận thù đều quên hết, chạy bên này chạy bên kia chơi đủ thứ trò.
Hai người chơi đến chiều, sau đó cũng không về nhà mà ghé một nhà hàng dùng bữa.
Phương Mộc Tĩnh vẫn còn cười rất vui vẻ, khuôn mặt ủng hồng vì mệt, nhưng không che được sự thoải mái và nhẹ nhàng.
Một Phương Mộc Tĩnh như thế này khiến Hàn Đông Đường vừa yêu vừa xót.
Cô vốn nên cười nhiều như thế, chứ không phải bộ dáng lạnh lùng lúc bước ra khỏi ngôi nhà kia.
Ăn xong, cô đợi hắn đi lấy xe. Tầm mắt cô lướt xung