Tối, cô ngồi trên ghế sopha ngoài phòng khách, đôi mắt chăm chú nhìn hồ sơ bệnh án trên tay, trên bàn trước mặt đặt một đĩa trái cây.
Cứ chốc lát lại liếc nhìn đồng hồ trên tường.
Gần 10h rồi.
Hàn Đông Đường vẫn chưa trở về. Hắn đi dự tiệc, căn nhà này dường như trống hơn nhiều, cô có chút không quen.
Lát sau, trong sân vang lên tiếng động cơ, cô buông tài liệu xuống, đứng dậy đi ra cửa.
Bóng dáng cao lớn ấy, dưới ánh trăng lại tạo cho người khác cảm giác lạnh lẽo, khuôn mặt đẹp trai được ánh sáng hắt lên tôn lên vẻ quyến rũ, tà mị.
Cô mỉm cười, nhìn hắn tiến lên. Hắn thấy cô thì bất ngờ sau đó nhíu mày, bước chân nhanh hơn ôm cô vào lòng:
"Sao vẫn chưa ngủ?"
Cô nói:
"Đợi anh."
Xung quanh hắn phảng phất hương rượu, không quá nồng nhưng đã đủ khiến đầu óc cô say.
Hắn hết cách nhìn cô:
"Em đó..."
Cô bật cười, kéo hắn:
"Anh lên phòng trước đi, để em pha cho anh trà giải rượu."
" Ừ."
.....
Cô bước vào phòng, đập vào mắt là người đàn ông đang nghiêng đầu chống tay lên trán ngồi trên ghế sopha.
Nghe tiếng mở cửa, hắn mở mắt ra. Cô đi đến, ngồi xuống cạnh hắn, đưa chén trà ra, ý bảo hắn uống.
Hắn mỉm cười, đôi mắt như chứa cả bầu trời đêm nhìn cô:
"Em bón cho anh."
Hả? Cô ngẩn người. Lại nghe hắn giục:
"Mau lên."
Hết cách, cô đưa chén trà tới bên miệng hắn, hắn phối hợp cúi xuống uống hết nước bên trong.
Uống xong, cô đứng dậy định ra ngoài dẹp thì hắn đột nhiên vươn tay kéo cô, cô mất đà ngã ngồi lên đùi hắn, tay theo quán tính ôm lấy cổ hắn, tạo thành một tư thế hết sức mờ ám.
Tim đập nhanh, cô lắp bắp:
"Anh..."
Hắn vùi đầu vào cổ cô, hít sâu. Hương thơm nhẹ nhàng quấn quanh mũi, khiến hắn không nỡ buông tay.
Cô cảm thấy có thứ gì đó...dần thay đổi.
Đôi môi hắn men theo cổ hôn lên tai, đến gò má, đến sống mũi, rồi dừng lại nơi đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng âu yếm.
Cô nhắm mắt lại, đôi mi còn nhẹ run, trái tim đã gần vọt ra ngoài, đôi tay vòng qua cô hắn càng siết chặt.
Hắn khẽ cười, nụ hôn trượt xuống, bàn tay cũng bắt đầu quấy phá không yên phận.
Cô giật mình, theo bản năng đẩy hắn ra. Miệng hắn bật ra tiếng cười trầm khàn, bế bổng cô lên đi về