Ăn xong, Hàn Đông Đường đưa cô đến bệnh viện còn mình thì lái xe đến Hàn thị.
Trong phòng họp của bệnh viện Thân Ái, mọi người đều tập trung nhìn vào tờ tài liệu, không khí rơi vào trầm mặc cùng nặng nề.
Có vài người còn không tin mà lật đi lật lại tài liệu, trên mặt có vẻ hoảng loạn kinh hãi.
Lát sau, có người lên tiếng:
" Tôi cảm thấy...tình trạng này có chút giống với virus C13 năm đó ở nước X."
Mọi người nhìn vị bác sĩ đó, cũng không lên tiếng phản bác, hiển nhiên là đồng ý.
Virus C13 năm đó đã giết đi gần 1/2 dân số nước đó, đủ để thấy nó nguy hiểm đến cỡ nào. Nó vốn chỉ xuất hiện ở động vật, nhưng ngay sau đó lại biến chủng lây sang người. Rất khó phát hiện, nhưng một khi đã phát hiện thì tuyệt đối không còn đường sống.
Họ cũng vừa phát hiện, lúc đầu, chỉ thấy có một chú chó đang nằm trước cổng bệnh viện. Sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu miệng nó không liên tục rỉ máu, màu da cũng bắt đầu chuyển sang xanh đen.
Các bác sĩ vội đem vào phòng phẫu thuật, sau đó phát hiện động mạch của nó đã vỡ ra, máu đang liên tục trào ra ngoài, và...não đang bắt đầu bị "xâm lấn" bởi vô số mụt nước màu đỏ, các sợi thần kinh cũng có dấu hiệu đứt lìa.
Lúc đó mọi người chỉ biết nín thở, cảnh tượng đó, thật sự chẳng ai muốn xem.
Tình trạng này...giống hệt dấu hiệu của virus C13. Vì vậy bệnh viện mới tiến hành cuộc họp khẩn cấp.
Nếu thật sự là virus C13, tuyệt đối phải ngăn chặn không được để nó lây lan, nếu không hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cũng may...
Phương Mộc Tĩnh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn tờ giấy, dường như có thể xuyên qua tờ giấy nhìn thấy tình cảnh của nước X.
Hàng vạn người kêu la, mặt đất đầy xác chết, ai nấy đều hoảng hốt xin được cứu...
Nhưng làm gì cứu được...
Không một ai dám xông vào đó, năm ấy, nước X bị bao phủ bởi một đám mây u tối mà không ai biết khi nào đám mây ấy sẽ tan.
Lát say, Cố Vạn Tinh lên tiếng:
"Mọi người cứ tiếp tục nghiên cứu tìm hiểu, có phát hiện gì thì thông báo, nhưng mà tôi không hy vọng thời gian quá lâu, còn nữa, tiến hành cách ly với bên ngoài."
Giọng anh đượm vẻ nghiêm túc, mọi người gật đầu, họ bắt buộc phải nhanh chóng tìm hiểu, thời gian không cho phép họ lề mề.
Ai cũng mang tâm trạng nặng nề ra khỏi phòng họp, còn Phương Mộc Tĩnh thì theo Cố Vạn Tinh về phòng Viện trưởng.
Anh dựa vào bàn làm việc, khẽ nhắm mắt sau đó mở ra, trầm giọng hỏi cô:
"Em thấy sao?"
Cô lật tài liệu, nhìn bức ảnh chú chó trên đó, lát sau mới nói:
"Là nó."
Anh khẽ hít sâu, anh biết "nó" ở đây là gì, anh hỏi lại:
"Em chắc không?"
Cô gật đầu, ánh mắt như màn sương, nặng nề u tối.