Kết quả xét nghiệm đã có, cũng may, mọi người không ai dương tính với virus C13, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước, phòng họp đầy mây đen bao phủ thì lúc này có thể nói là đã thấy một phần xanh thẳm rồi.
Cố Vạn Tinh ngồi ở vị trí chủ tọa, hai tay đan lại đặt trên bàn, nói:
"Mặc dù không ai bị nhiễm virus nhưng không phải chỉ có chúng ta mới tiếp xúc với chú chó đó. Tôi sẽ gửi một phần tài liệu liên quan đến Cục cảnh sát, yêu cầu họ tiến hành kiểm tra trên diện rộng. Chính phủ cũng cử chuyên gia đến xét nghiệm, tiến hành lấy mẫu vật kiểm chứng, cũng đã quyết định cung cấp vacxin C13 cho bệnh viện, khoảng thời gian này cũng tương đối nhẹ nhàng, nhưng mọi người không được lơ là cảnh giác. Mọi người có còn chuyện gì cần báo cáo không?"
Ai cũng nở nụ cười thoải mái, lắc đầu.
"Vậy được, cuộc họp đến đây kết thúc. Mọi người quay về làm việc đi."
Bọn họ lần lượt đứng lên, lục tục rời đi.
Phương Mộc Tĩnh thở hắt ra, dựa lưng vào ghế:
" Dọa chết em rồi."
Anh bật cười, " Em cũng biết sợ sao?"
Cô bĩu môi, lườm anh:
" Sao lại không chứ?"
Cố Vạn Tinh lắc đầu, lát sau mới hỏi:
"Em và Hàn Đông Đường vẫn còn đang ở chung sao?"
Cô gật đầu, "Đúng vậy."
Anh thở dài, con nhóc này bình thường làm việc vô cùng nghiêm túc, nhưng trong tình cảm lại có phần ngây thơ, yêu ai là rút hết ruột gan cho người đó, bởi vậy lúc đó mới bị Lý Hiển Chi làm tổn thương như vậy, mong là Hàn Đông Đường thật sự yêu cô.
Cô ngồi lại một lát, sau đó mới uể oải lên tiếng:
" Haiz, hôm nay cũng hết việc rồi, em tan làm trước đây."
Anh mắng cô một tiếng, sau đó cũng mỉm cười gật đầu.
Lúc đi qua đại sảnh, có vài vị bác sĩ thấy cô liền trêu chọc:
"Trưởng khoa Phương lại trốn việc rồi."
Cô bật cười, chào họ sau đó đi tiếp.
Thật nhớ Đông Đường quá đi...
....
Cố Vạn Tinh làm việc tới chiều, sau đó cũng tan làm sớm. Việc này đối với mọi người cũng không phải là điều lạ lẫm.
Anh lái xe đến siêu thị, mua ít đồ. Thời này, đàn ông biết nấu ăn không còn nhiều, nhưng "đáng tiếc" là anh không nằm trong số đó.
Anh anh tuấn, cao ráo lại tao nhã, còn biết lựa chọn mua thức ăn nên thu hút không ít ánh nhìn, thậm chí còn có vài người chủ động làm quen. Vất vả lắm mới thoát ra khỏi, vừa lên xe thì cửa sau bất thình lình bị mở ra, sau đó là một cái bóng chen vào.
Cô gái thở không ra hơi, vội đập mạnh lên ghế của anh:
" Lái...lái xe...nhanh lên..."
Anh nhíu mày, nhìn cô gái:
" Cô là ai?"
Cô gái vội đáp, đôi mắt còn không ngừng đảo về phía sau:
" Tôi là ai không quan trọng, dù sao cũng không phải người xấu, soái ca à, anh mau chạy xe đi, nhanh lên."
Anh thầm đánh giá cô ấy, sau đó mới cho xe chạy, lúc đó cô gái mới thở phào, nhìn anh nói:
" Soái ca à, cảm ơn anh, anh tốt bụng thật đấy."
Nhưng sau đó cô ấy lập tức đơ người, hai con ngươi sắp lồi cả ra.
Lúc nãy cô không nhìn kỹ, chỉ nhanh miệng gọi một tiếng "soái ca", không ngờ là soái ca thiệt, lại còn đẹp trai như vậy.
Anh tập trung lái xe, đáp:
" Không có gì. Cô là ai, sao lại chạy lên xe tôi?"
Cô còn đang ngẩn ngơ, nghe hỏi thì hoàn hồn, cười gượng:
"Tôi á? Tôi tên là Sơ Ái, còn về lí do á? Có thể lí do của tôi anh sẽ cảm thấy có chút cẩu huyết, cũng có thể cảm thấy là tôi cố tình tiếp cận anh, nhưng mà đây là sự thật. Thật ra tôi bị ép hôn. Anh biết không, tôi bị