Trưa, Hàn Đông Đường đến rước cô như thường lệ. Cô cố gắng để vẻ mặt mình tự nhiên như bình thường nhưng vẫn xuất hiện nét u ám trầm mặc.
Tất nhiên vẻ mặt đó không qua khỏi mắt Hàn Đông Đường, hắn vừa lái xe vừa hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Cô giật mình, nhìn hắn, sau đó thở dài, nói:
" Anh biết đại dịch của nước X 5 năm trước không?"
Hắn gật đầu. Lần đó đã khiến Hàn thị đang hợp tác với nước X chịu tổn thất. Tuy không đến nỗi nghiêm trọng nhưng lượng tiền bay đi cũng không phải là con số nhỏ.
Nhưng lúc đó, hắn vẫn chưa tiếp quản Hàn thị, nên có một số thứ, sau khi lên vị trí này mới biết được.
Hắn hỏi:
"Sao vậy?"
Cô mỉm cười, nhưng trong đôi mắt là sự nghiên túc:
" Có lẽ...virus C13 đã "di cư" sang đây rồi."
Hắn nhìn cô, "Virus C13?"
"Đúng vậy. Bệnh viện vừa phát hiện một chú chó có biểu hiện bất thường, qua nghiên cứu sơ bộ, có thể đó là virus C13, chúng em đã bắt đầu công việc nghiên cứu rồi."
Hàn Đông Đường bắt đúng trọng điểm:
"Chúng em?"
Cô hơi sững lại, "Đúng vậy."
"Em nói tới virus C13?" Hắn hỏi tiếp, đôi mắt tập trung nhìn cô, còn chiếc xe không biết từ lúc nào đã chuyển sang chế độ tự lái.
" Không sai."
Hắn đột nhiên nói:
"Không được!"
Cô kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên lại nhớ tới phản ứng của Cố Vạn Tinh lúc sáng mới cảm thấy hai người này mặc dù không thích gì nhau nhưng ở phương diện này lại có đồng ý kiến.
Cô chợt cảm thấy vô cùng xúc động. Cảm giác có người quan tâm cũng rất tốt.
Cô nắm tay hắn, nhẹ giọng nói:
"Đông Đường, anh không tin em sao?"
Hắn tin cô, nhưng hắn lại cảm thấy sợ hãi. Nếu đó quả thật là loại virus đó, nếu cô vô tình bị nhiễm virus trong lúc nghiên cứu, nếu cô biến mất khỏi thế giới của hắn...
Hắn thật sự không biết lúc đó mình sẽ như thế nào, chỉ biết rằng chỉ vừa nghĩ đến việc cô có thể bị nguy hiểm, hắn cảm thấy bản thân sắp phát điên đến nơi rồi.
Hắn đã từng nói, tuyệt đối không thể để cô có chút thương tổn nào, dù là nhỏ nhất.
Hắn im lặng, chỉ là bàn tay đang nắm tay cô dần siết chặt lại, biểu thị thái độ của mình.
Cô mỉm cười, kìm lại cơn đau từ bàn tay truyền đến, nhẹ giọng nói, như kể cũng như một lời bộc bạch:
"Đông Đường, anh biết không, ước mơ từ nhỏ của em là trở thành một bác sĩ, cầm dao phẫu thuật trên tay cứu người, bởi vì lúc nhỏ, em tận mắt nhìn thấy mẹ em ra đi mà không thể làm gì, lúc đó em thật sự rất hận bản thân mình."
Cô ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt Hàn Đông Đường:
"Em không can dự vào công việc của anh, thậm chí là những thứ sau lưng anh, nhưng mà em sẽ luôn ủng hộ mọi việc, mọi quyết định của anh bởi vì cái gì cũng có quy tắc riêng của nó, vì vậy, em mong anh cũng sẽ ủng hộ em, được không anh?"
Hàn Đông Đường gắt gao nhìn cô, sau đó cánh tay dùng sức, ôm cô vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu cô, thở dài:
"Tiểu Tĩnh, anh biết làm thế nào với em đây?"
Hắn yêu cô, muốn cho cô những thứ tốt nhất, hắn muốn cô vui vẻ, nhưng ước mơ của cô, khát vọng của cô có thể sẽ khiến cô gặp nguy hiểm.
Hắn thích cô đứng trước mặt hắn, cười nói: "Đông Đường, em thành công rồi." Nhưng cũng sợ cô nói