Dù cô có sợ hay không, việc Quan Bì Bì đang sống giữa một đám hồ ly vẫn là sự thật chắc như đinh đóng cột.
Nhưng vớ vẩn nhất là, trong số những người mà cô quen, trong cái thành phố lớn như thế này, nhưng cô lại là người duy nhất sống giữa hai thế giới đó. Ở thế giới của loài người, cô chẳng qua chỉ là một cô chủ tiệm hoa bé nhỏ. Ở thế giới hồ ly, lúc đầu cô còn cho rằng mình là người phụ nữ của Hạ Lan Huề, nhưng giờ mới hiểu rõ, cô cùng lắm cũng chỉ là một nô lệ cung cấp tinh khí cho Tế ti đại nhân mà thôi.
Ở thế giới loài người, cô không nhận được thông hiểu; ở tộc Hồ, cô là một kẻ ngoại lai. Nghĩ đến đây, Bì Bì âm thầm xót xa. Cô nhìn khoảng trời giăng giăng sương mù ngoài cửa sổ, ôm theo nỗi ai oán và trách thương cho phận mình từ từ tiến vào giấc mộng.
Thiếp đi chưa được bao lâu, trên mái ngói đột nhiên có tiếng rột roạt.
Bì Bì giật mình tỉnh giấc.
Phố Nhàn Đình nằm ở lưng chừng núi, nên trong tứ hợp viện thường xuyên có nhiều loài vật nhỏ xuất hiện. Mèo hoang vẫn hay lảng vảng trên mái nhà mỗi độ xuân về. Nhưng tiếng “rắc” đột ngột vừa rồi rõ ràng là tiếng ngói nứt, do bước chân người quá nặng nề gây ra.
Vấn đề là, sau hai tiếng “rắc rắc” ấy thì tiếng động dường như mất hẳn, giống như người đi trên mái cũng vừa đúng lúc dừng lại, “Hạ Lan, dậy, dậy đi.” Bì Bì đẩy đẩy Hạ Lan Huề trong bóng tối, “Trên mái nhà có người.”
“Ừ,” Hạ Lan Huề trả lời, “Là trên mái của phòng đối diện.”
“Không phải, là trên mái của phòng chúng ta.”
“Trên mái phòng đối diện mới là mối đe dọa đối với chúng ta.” Anh sửa lại.
“Có… nhiều hơn một người?”
Kẻ nào muốn đến tìm họ? Là bang Đầu Hổ ư? Nhưng theo cảm giác của Bì Bì thì đây hoàn toàn không giống tác phong của bang Đầu Hổ. Thứ nhất, chi phiếu đã đưa rồi, cũng đã giao ước là ngày mai sẽ hoàn tất thủ tục, chúng tội gì phải làm mấy chuyện vô bổ này. Thứ hai, cho dù chúng có động thái, trong tay chúng có súng, không cần thiết phải leo lên mái nhà để đánh nhau. Theo như những gì Bì Bì biết, băng rừng vượt suối, bay qua nóc nhảy qua tường, và hàng trăm cách đánh giáp lá cà khác, đều là chuyện của thời kỳ vũ khí lạnh[1] rồi.
[1] Vũ khí lạnh: vũ khí không sử dụng hỏa lực, thuốc súng…
Thế thì, kẻ đến là ai đây?
Xuyên qua ô cửa sổ đã vén rèm lên một nửa, có thể trông thấy dãy đèn lồng treo dọc hành lang giữa đình. Những bóng đèn được sử dụng là loại công suất thấp tiết kiệm điện năng, ánh sáng tù mù. Trông chúng tựa một hàng phao bồng bềnh trên biển trong màn sương đêm mờ mịt. Sân đình gấp khúc nên có rất nhiều góc tối, khiến Bì Bì bỗng dưng thấy nghi ngờ, lo sợ, cảm giác mỗi ngóc ngách đều có người trốn trong đó, bốn bức tường như cũng hóa thành thiên quân vạn mã.
Lặng lẽ thò đầu ra quan sát hồi lâu, nhưng không phát hiện ra động tĩnh gì đặc biệt, chỉ có mái nhà màu xám ngắt với vài bụi cỏ tranh phất phơ trong gió đêm.
Chợt ngay lúc đó, mặt trăng bất ngờ ló ra khỏi mây, bầu trời đột nhiên bừng sáng, trên hiên nhà đối diện bỗng xuất hiện một bóng người. Kẻ nọ mặc một chiếc áo khoác đen, thắt lưng đeo một chiếc túi lớn, tay cầm một chiếc kèn clarinet màu đen, dài cỡ một ống tiêu. Mặt dù không nhìn rõ, nhưng từ đường nét có thể đoán ra đó là một chàng trai trẻ tuấn tú, chiều cao trung bình, làn da trắng như ngà voi, tuổi dường như chưa đến đôi mươi. Cậu ta đứng hướng về phía đồng đảng đối diện làm một động tác tay ra hiệu, chân nhẹ nhàng điểm một cái, cả người bất chợt nhảy vút lên, ẩn vào dưới bóng hòe.
Chỉ trong khoảnh khắc, sân đình đã khôi phục sự yên tĩnh, ánh trăng trong trẻo như nước, núi đồi cảnh sắc mênh mang, những điều vừa diễn ra dường như chỉ là ảo giác do mình tưởng tượng.
Bì Bì đang định nói chuyện, thì “ầm” một tiếng, cửa phòng mở toan, một chiếc bóng trắng phóng thẳng ra ngoài. Đầu óc còn đang ngơ ngẩn, chỉ thấy hai ống tay áo phất phơ như thần tiên giáng trần. Bình tĩnh nhìn kỹ lại, hóa ra là Kim Địch trong bộ quần áo ngủ, đầu tóc rối bời bay bay như một đàn rắn nước uốn éo nhảy múa. Có lẽ ra đi vội vàng, dép vẫn chưa kịp mang, chân trần đạp lên hòn non bộ, chỉ vài bước nhảy lăng không đã đến mái nhà phía đối diện.
Bì Bì bắt đầu căng thẳng. Dù Kim Địch là thù hay bạn, sự chuẩn bị của anh ta cũng vô cùng đơn sơ. Anh ta không có bất cứ vũ khí gì, cả người từ trên xuống dưới, chỉ có một chiếc áo choàng ngủ bằng lụa tơ tằm và một chiếc quần đùi, ngoài ra không còn gì cả.
Thấy anh ta nhẹ nhàng lướt tới, người thanh niên mặc áo khoác gió nhún người một cái, nhảy từ trong bóng hòe ra ngoài.
“Kim huynh,” giọng anh ta rất trong, “Đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?”
“Đại nhân nửa đêm hạ cố đến đây,” Kim Địch cúi đầu, “Có gì chỉ giáo?”
“Phụng lệnh Thanh Tang điều tra về tung tích của Thiên Hoa.” Người thanh niên quan sát anh ta, “Có người từng gặp anh ở chỗ ẩn tu của Tế ti đại nhân, nên đặc biệt đến hỏi.”
“Sao có thể?” Kim Địch khoanh tay mỉm cười, “Dân đen hoang dã, nào dám dừng chân ở Bắc Quan?”
“Có đồng ý cùng tôi về Bắc Quan gặp Thanh Tang không?”.
“Chuyện ân oán hận thù giữa tộc Sa Lan và Súc Long, chắc anh cũng biết, nữ vu đại nhân trước giờ vốn rất ghét tôi.”
“Thực ra cũng không thể nói là ghét, ít ra cô ấy vẫn giữ lại tính mạng cho anh đó thôi?”
“Giữ lại tính mạng của tôi, chẳng qua vì muốn lăng nhục tôi.”
“Cuộc họp trong rừng dâu, Thiên Hoa đã bỏ lỡ hai kỳ, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Dù đó là ý của Tế ti đại nhân, cũng không được xem là lý do.”
“Nếu là ý của Tế ti, niên hiệu hiện giờ đã không còn là “Chân Vĩnh” nữa mà là “Thuần Viễn” rồi – đến triều đại cũng đổi thay – vậy còn có gì không thể?”
“Tế ti đã bế quan, vương vị bỏ trống, căn cứ theo luật lệ của tộc Hồ, Thanh Tang thay mặt cầm quyền. Thiên Hoa được triệu mà không tới, đó là tội coi thường bề trên.”
“Tôi hoàn toàn đồng ý, Quan Hạt.” Kim Địch cười cười, “Nhưng việc này có liên quan gì đến tôi? Tôi nói rồi, tôi không gặp Thiên Hoa, cũng chưa đến Bắc Quan.”
“Đề nghị gọi tôi là Tế ti đại nhân.” Người thanh niên nọ nghiêm túc sửa lại.
“Được thôi, Tế ti đại nhân. “Trên môi Kim Địch lộ ra một tia cười trào phúng.
“Khách sáo cả buổi trời như thế mà anh chẳng cảm kích, tôi đây nói thẳng vậy: chúng tôi nghi ngờ anh đã giết Thiên Hoa.”
“Bằng chứng là…”
“Nếu tôi giết anh, trên người anh bay ra hai hạt nguyên châu, đó chính là bằng chứng.”
Chừng như cảm thấy câu này thật vớ vẩn, Kim Địch lại mỉm cười.
“Nếu chỉ có một viên thì sao? Chẳng phải anh đã giết oan một người rồi ư?” Anh ta nói.
Thấy thái độ ngạo mạn của Kim Địch, sắc mặt của Quan Hạt cũng đanh lại, ngạo nghễ nói: “Sa Lan là tiện tộc, mạng người như cỏ rác, có giết anh hay không, cũng không cần dùng tới chữ ‘oan’. Theo tôi về hoặc là chịu chết – tự anh chọn đi.”
“Người trong tộc Sa Lan, có bao giờ chọn nghe theo hoặc chịu chết chưa?” Kim Địch cười lạnh lùng, “Anh lừa được vị trí này chẳng qua dựa vào việc bợ đỡ dựa phách Thanh Tang. Anh tu hành được mấy năm, mà đòi thu phục tôi?”
Quan Hạt rút chiếc kèn clarinet bên hông ra, huơ huơ trước mặt Kim Địch: “Tôi có thứ này, còn anh thì sao?”
Kim Địch nhìn lướt món đồ trong tay anh ta, bất vi sở động: “Kèn Tuấn Hoàn Đồng? Thanh Tang quả thật rất thích anh, ngay cả thứ này mà cũng tặng anh không tiếc.”
“Thế nào? Bây giờ đổi ý vẫn chưa muộn.”
“Muộn rồi,” Kim Địch nói, “Nếu cô ta đã tặng anh kèn Tuấn Hoàn Đồng, vậy là cũng tặng anh mấy viên mã não…”
“Anh chắc là không muốn tôi lấy chúng ra đâu,” Quan Hạt vô thức sờ lên túi vải đeo trên thắt lưng, “Tôi ấy mà, cũng không nỡ dùng với anh…”
“Anh tới rất đúng lúc.”
“Đúng lúc gì?”
“Hai món này vừa hay tôi cũng muốn có.” Kim Địch giơ tay phải lên, làm một động tác xin mời, “Chúng ta vào rừng nói chuyện, trả lại sự thanh tĩnh cho nơi này, được không?”
“Được.”
Hai chiếc bóng, một trắng một đen, cùng nhảy lên rồi đột nhiên biến mất.
Bì Bì chồm người sát cửa sổ nghe cuộc nói chuyện rất tập trung, một chữ cũng không để sót, là do họ dùng quá nhiều từ lạ hay là cô nghe không rõ. Nhưng chí ít có một điều có thể khẳng định, đó chính là người phụ nữ mà cô ghét nhất đã gặp chuyện chẳng lành, hoặc là mất tích hoặc là đã chết. Tóm lại là không còn ở bên cạnh Hạ Lan nữa. Bì Bì không nén được niềm vui sướng trong lòng, tiện tay vỗ vai Hạ Lan, không ngờ cái vỗ rơi vào khoảng không. Quay lại nhìn mới phát hiện, Hạ Lan Huề không biết từ lúc nào đã quần áo chỉnh tề, đang cúi người mang giày.
“Tôi ra ngoài xem xét tình hình, em ngủ trước đi.” Anh nói.
Cô vội hỏi: “Quan Hạt là ai? Các anh có gặp nguy hiểm không?”
“Là chuyện của tộc Hồ, em không cần biết nhiều.” Anh vỗ vỗ lên má cô, “Ngoan ngoãn ngủ sớm đi, tôi đi một lát sẽ về ngay.”
“Cẩn thận nhé, bọn chúng không chỉ có một người.”
“Tôi biết rồi.”
“Đem theo cái này đi.” Cô lấy dưới gối ra một tấm gương, ném qua cho anh.
Anh cầm tấm gương cất vào trong túi, bỗng nhiên mỉm cười: “Lỡ như tôi dùng sai, tự chiếu vào mình, vậy biết phải làm sao.”
“Vậy thôi cứ đưa cho em đi.” Bì Bì nghe anh nói thế liền nóng lòng, “Cái này không thể dùng sai được, chỉ được chiếu vào người khác, không được chiếu