Khi sáng dậy An Tịnh Nhã liền liên lạc với Giang Minh Triết rời lịch làm việc của cô sang ngày khác, hôm nay không thể đi làm.
Thay xong quần áp xuông nhà, Cao Minh Thành lúc này đã ngồi bên bàn ăn uống cà phê đọc báo kinh tế.
"Minh Thành, nếu không để em đi một mình cũng được.
Dù sao công việc anh bận rộn, nếu nghỉ sẽ lại phải tăng ca làm việc."
Cao Minh Thà lúc này gập tờ báo lại, nhận lấy ly sữa nóng từ tay người hầu đưa qua cho An Tịnh Nhã, "Không sao.
Để Giang Minh Triết đi giải quyết cũng được."
"Anh cũng phải đi cậu ấy có thời gian nghỉ chứ." An Tịnh Nhã bật cười một tiếng, "Em nghe cậu ấy nói, vì anh thường xuyên làm việc vào các ngày quan trọng của cậu ấy, còn gọi cậu ấy đi lúc nửa đêm, thành ra...chia tay với người yêu rồi."
Cao Minh Thành "ừm" một tiếng, "Vậy tăng lương gấp hai cho cậu ấy."
An Tịnh Nhã cười lắc đầu bất lực, "Anh không hiểu ý em hay là cố tình không hiểu vậy, cậu ấy rõ ràng cần một ngày nghỉ mà."
"Vậy, một năm có mười ngày nghỉ phép, anh nhớ năm nay cậu ta dùng hết rồi."
"Không nói với anh nữa." An Tịnh Nhã làm ra vẻ giận dỗi tiếp tục ăn sáng.
Cao Minh Thành nhìn vẻ mặt giận dỗi của cô thì cười dịu dàng, "Thật đáng yêu."
An Tịnh Nhã trừng mắt nhìn, sau đó quay mặt đi tiếp tục ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong An Tịnh Nhã cùng Cao Minh Thành đi đến bệnh viện tư nhân của viện trưởng Đỗ.
Ngày hôm qua bác sĩ Eric cùng vợ ông đã đáp máy bay xuống Hải Thành, hôm nay liền đặt lịch trước cho việc chữ bệnh của An Tịnh Nhã.
Viện trưởng Đỗ đối với bác sĩ Eric rất ngưỡng mộ, vì vậy để bác sĩ Eric ở bệnh viện của mình chữa bệnh cho người khác.
Lúc xe của Cao Minh Thành và An Tịnh Nhã vừa rời khỏi biệt thự không bao lâu thì đằng sau có một chiếc xe màu đỏ liền bám theo giữ một khoảng cách.
Angel nhìn chiếc xe đen phía trước, nhíu mày.
"Bác sĩ Eric, bác sĩ Hà."
Hà Liên– vợ của bác sĩ Eric là người Hải Thành, rất dễ nói chuyện.
"Cao phu nhân thật xinh đẹp."
An Tịnh Nhã mỉm cười nói cảm ơn.
Bốn người nói chào hỏi vào câu thì đi vào phòng.
Angel ở chỗ lấp đi ra, nhìn bóng từng người đi vào phòng.
Mắt thấy có một y tá đang chuẩn bị đi vào phòng đó, Angel đeo khẩu trang, đeo kính dâm vội đi đến kéo tay cô ấy lại.
"Xin hỏi...!người vừa rồi có phải bác sĩ Eric không?"
Y tá nhìn người trước mặt, có hơi thấy kì lạ nhưng vẫn khuôn phép trả lời, "Đúng vậy, là bác sĩ Eric và bác sĩ Hà.
Nếu cô muốn hai bác sĩ ấy chữa bệnh vậy phải đặt lịch hẹn trước."
"Bác sĩ Hà....là chữa bệnh gì vậy?"
"Bác sĩ Hà chuyên điều trị những người mất trí nhớ bằng phương pháp thôi miên."
Angel vừa nghe vậy liền giật mình, trong mắt có chút hoảng hốt.
"Điều trị mất trí nhớ?" Angel tự lẩm bẩm một mình, quay mặt nhìn căn phòng đã đóng chặt, trong lòng từng đợi rét run.
Đầu tiên là kiểm tra mắt, bác sĩ Eric lấy dụng cụ đèn pin chuyên dụng kiểm tra mắt cho An Tịnh Nhã.
Kiểm tra khoảng vài phút thì hài lòng gật đầu.
"Quá trình hồi phục rất tốt.
Theo lời Cao tổng nói, vậy chắc do ảnh hưởng của tiếng súng đánh vào dây thần kinh thị giác, nói chung đây là chuyện tốt.
Chúc mừng hai vị."
Cao Minh Thành gật đầu nói cảm ơn, sau đó cùng bác sĩ Eric ở gian ngoài nói chuyện, An Tịnh Nhã theo bác sĩ Hà vào phòng trong chuẩn bị làm trị liệu thôi miên.
Bác sĩ Hà cười hiền từ, "Cao tổng phu nhân, đã sẵn sàng chưa."
An Tịnh Nhã không biết là lý do gì, trong lòng lúc này như có gì đó khiến cô rất hoảng sợ, bất giác theo bản năng gọi một cái tên, "Minh Thành."
Cao Minh Thành đang ở sau bức màn cùng bác sĩ Eric nhỏ giọng nói chuyện thì nghe thấy An Tịnh Nhã gọi mình liền vội vàng đứng dậy đi vào.
Nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn nhưng lạnh toát của An Tịnh Nhã, Cao Minh Thành liền trấn an cô.
"Nhã Nhã, không sao hết.
Anh ở cạnh em."
"Cao tổng phu nhân, hít thở đều rồi nhẹ nhàng thở ra nào."
An Tịnh Nhã nắm chặt bàn tay đầy hơi ấm của Cao Minh Thành, gật gật đầu làm theo lời bác sĩ Hà, hít vào thở ra.
Giọng nói cô lúc này có chút yếu ớt lên tiếng, "Tôi sẵn sàng rồi."
"Vậy chúng ta bắt đầu."
Bác sĩ Hà làm một loạt các động tác thành thạo, "An Tịnh Nhã, nếu nghe thấy có người liên tục gọi to tên cô thì cô phải trở về.
Thư giãn đi nào, nói cho tôi biết cô nhìn thấy những gì nào."
Giọng An Tịnh Nhã ở trong giấc ngủ chập chờn nhẹ nhàng vang lên, "Có một ngôi trường học rất lớn, thấy đường phố nhộn nhịp người nước ngoài."
"Đi gặp người thân của cô đi nào."
An Tịnh Nhã bước vào ngôi trường to lớn, trước mặt có một người đàn ông đi đến, nhưng lúc cô còn chưa nhìn được mặt người này thì khung cảnh lúc này đột nhiên thay đổi, An Tịnh Nhã cảm thấy bản thân như đang rô vào hố sâu vô tận đen tối.
Bác