Sau khi xem xong hết tài liệu thì Cao Minh Thành cùng An Tịnh Nhã nắm tay nhau đi về, lúc đi xuống dưới sảnh tầng một có không ít người dõi mắt theo nhìn, đợi khi hai người đi khuất rồi mới dám tụ lại một chỗ bàn tán.
Phóng viên ngày hôm nay đá sớm tản đi không ít, nhưng vẫn không có ít phóng viên nằm vùng nằm mãi không chịu đi.
Lúc này Cao Minh Thành cùng An Tịnh Nhã từ cửa chính đi ra liền muốn xô lại phỏng vấn, bất quá vừa mới đứng dậy vệ sĩ không biết ở đâu đã xuất hiện.
"Xâm phạm quyền riêng tư của người khác là tội bất hợp pháp." Vệ sĩ cao to mặc đồ đen lạnh lùng nói một câu làm cho phóng viên sợ run người rời đi, chỉ có thể lén chụp vài tấm ảnh.
Sau khi ăn tối xong Cao Minh Thành đi lên thư phòng giải quyết công việc, một lúc sau An Tịnh Nhã đi vào, trên tay cầm theo một đ ĩa trái cây đã được gọt ra và xếp lại đẹp mắt.
"Ăn trái cây." An Tịnh Nhã mỉm cười đặt đ ĩa trái cây xuống bàn, tiện mắt liền nhìn xem Cao Minh Thành đang làm việc, thấy được trên đó là biểu đồ phát triển, góc nhỏ bên dưới là hàng chữ An thị.
"Anh đang coi biểu đồ phát triển của An thị sao?"
"Ừ.
Anh muốn xem lại một chút những năm gây đây An thị phát triển như thế nào.
Nếu đột nhiên tăng trưởng mạnh vậy bên trong hẳn có vấn đề."
An Tịnh Nhã cũng nhìn một chút, ánh mắt liếc qua bên kia bàn, thấy trên đó có mấy quyển sách dày, bìa sách đẹp mắt liền với tay cầm lên xem.
Vừa nhìn qua, hóa ra là sách lịch sử, nói về triều đại Hoa Quốc...!dưới triều Cao Lãnh đế.
Cao Minh Thành thấy An Tịnh Nhã yên lặng thì nhìn lên, thấy cô đang cầm là quyển gì, chậm rãi nói, thanh âm trầm ấm.
"Lúc trước khi nghe Hắc Diệp nói nên anh về nhà tìm một số quyển sách sử, đọc lại đôi chút, nhưng có một chỗ vài năm liền không có ghi chép gì.
Anh đoán đoạn sử đó đã bị xóa đi, hoặc là vị người ta lấy đi mất."
"A, là đoạn sử nào?"
"Là lúc An Hi hoàng hậu sinh hạ thái tử, cho đến lúc bà bị phế hậu.
Là mất đi một đoạn sử bảy năm."
An Tịnh Nhã cầm quyển sách bên dưới lên, thấy đó là một quyển truyện.
"Anh cũng đọc cái này?"
Cao Minh Thành mặt không đỏ đáp lại, "Là truyện về tình yêu đế hậu hai người họ."
An Tịnh Nhã cầm theo hai cuốn sách, "Em cầm về phòng đọc được không?"
"Đừng đọc nhiều quá sẽ mỏi mắt, anh xong việc sẽ về phòng ngay." Cao Minh Thành dịu dàng nói, còn lấy một miếng táo nhỏ đưa đến bên miệng cô.
An Tịnh Nhã cười ăn miếng táo, gật đầu, cầm theo hai cuốn sách về phòng ngủ.
Đến khi cửa vang lên ấm báo đã đóng chặt, Cao Minh Thành lấy điện thoại lên, ấn một dãy số.
Âm vang ba lần bên kia mới nhấc máy, lúc alo còn nghe rõ sự tức giận.
"Mạc tổng không tiếp đón tôi đến vậy sao?"
"Ha, Cao tổng, là nhã hứng nào để cậu gọi cho tôi vậy?"
Mạc Tu Kiệt đã ba mươi, hơn Cao Minh Thành bốn tuổi.
Hai người tuy đã biết rõ phân vị cao thấp của nhau, nhưng cả hai đều không bàn bạc mà phối hợp ăn ý xưng hô như trước.
"Tôi có tin tức, có thể anh sẽ có hứng thú."
Mạc tổng nhìn Lộ Khiết đã quay trở lại bàn chăm chỉ vẽ vẽ viết viết liền xuống giường đi ra ngoài ban công.
"Tôi thật sự mong là tôi có hứng thú."
Ngón tay Cao Minh Thành gõ nhẹ bàn hai cái, chậm rãi nói, "Hôm nay lúc tôi chỗ Nhã Nhã thấy cô ấy cùng An Thẩm đang nói chuyện, tình cờ nghe được vài điều về mẹ vợ."
Nhắc đếm chị gái, Mạc Tu Kiệt đứng thẳng người nghiêm túc lắng nghe.
"Theo như cuộc trò chuyện của hai người họ, Mẹ vợ tôi không chỉ sinh một mình cô ấy, trước cô ấy còn có một người nữa, nhưng bị vợ hiện tại của An Thẩm đẩy sảy thai, lúc đó là lúc An Thẩm mới lên làm người thừa kế An gia và hai người họ trước đó đã kết hôn rồi.
Tôi đã điều tra một chút, dựa vào lời anh nói, vậy mẹ vợ hẳn là lúc ra khỏi nhà một thời gian ngắn thì quen biết An Thẩm.
Tôi nghĩ ông ta sẽ biết gì đó."
Mạc Tu Kiệt nghe đến câu chị gái mình bị đẩy sẩy thai,