Cao Minh Thành giải quyết xong vài tài liệu, bỏ kính xuống, tựa lưng ra sau xoa xoa mi tâm.
Mắt nhìn đến đồng hồ đã là gần mười hai giờ đêm liền đứng dậy về phòng ngủ.
Đèn cảm ứng trong thư phòng tự tắt khi không có người.
Cao Minh Thành vừa mở cửa phòng ngủ thì thấy phòng vẫn sáng, An Tịnh Nhã tựa ở đầu giường vẫn còn chăm chú đọc sách sử.
Nheo mắt tỏ ý không hài lòng, đá Pudding đang lân la đi tới, Cao Minh Thành sủa nhung bước dài đến bên cạnh An Tịnh Nhã, đưa tay rút lấy sách của cô đóng lại đặt lên bàn.
An Tịnh Nhã đang say sưa đọc thì sách bị lấy mất, giật mình nhìn lên thì thấy Cao Minh Thành, đôi mắt đen nhánh chớp chớp vài cái.
"Anh xong việc rồi sao?"
An Tịnh Nhã vừa nói vừa như trốn tránh từ từ nằm xuống kéo chăn lên muốn che kín mặt
Cao Minh Thành đưa tay giữ chăn lại, giọng nói trầm thấp từ tính.
"Không phải anh bảo đọc sách nhiều vào đêm không tốt sao.
Mắt em vừa hồi phục, không thể hoạt động nhiều được."
An Tịnh Nhã mím môi gật đầu, ánh mắt hối lỗi giống mấy đứa trẻ bị thầy cô trách phạt.
Cao Minh Thành nhìn ánh mắt này của cô, môi cũng mím thành đường thẳng luôn rồi, một câu cũng không lỡ trách nữa, thở dài một hơi bất đắc dĩ.
Sau khi nằm xuống giường, An Tịnh Nhã thật biết lấy lòng mà nằm xích lại gần anh, đầu cọ cọ vào ngực anh, giọng nói nhẹ nhàng thanh toát vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch.
"Lần sau sẽ không như vậy nữa."
"Ừ.
Em mau ngủ đi."
An Tịnh Nhã ngước mắt nhìn anh, dưới ánh đèn ngủ màu vàng nhẹ, cô thấy chiếc cằm đẹp của anh, thấy cả yết hầu ở dưới cổ cứ không ngừng chuyển động.
An Tịnh Nhã không hiểu, cô đưa tay chạm nhẹ lên yết hầu, khẽ nói, "Anh đói sao?"
Cao Minh Thành ngay lập tức nắm lấy tay An Tịnh Nhã bỏ xuống, trừng mắt nhìn cô.
"Không có.
Bảo em ngủ đi."
An Tịnh Nhã bĩu môi như hờn dỗi, nằm xoay trở lại bên kia không có sáp vào bên cạnh Cao Minh Thành nữa, nhắm mắt thật sự ngủ.
Cao Minh Thành nhẹ nhàng thở ra, cơ thể căng cứng cũng dần thoải mái hơn một chút.
Không ngừng nói bản thân là cầm thú, Cao Minh Thành cũng quay sang bên kia không có dám ôm An Tịnh Nhã vào lòng ngủ như mọi hôm nữa.
Sáng hôm sau, lúc An Tịnh Nhã xuống ăn sáng, Cao Minh Thành đã ngồi ở ghế uống cà phê đọc báo tài chính.
Một hình ảnh quen thuộc của mỗi buổi sáng.
An Tịnh Nhã nhận ly sữa nóng của người giúp việc uống một ngụm, lại nhìn đến quầng thâm mờ mờ dưới mắt Cao Minh Thành.
"Hôm qua anh bị mất ngủ sao?"
Cao Minh Thành thấy An Tịnh Nhã đã xuống, gấp tờ báo lại, chuẩn bị ăn sáng.
"Ừ, bị mất ngủ một chút."
An Tịnh Nhã nghĩ nghĩ liền hỏi, "Có bị đau đầu không?"
Cao Minh Thành lắc đầu gắp cho An Tịnh Nhã một miếng bánh mì phô mai.
An Tịnh Nhã cũng không nói gì nữa tập trung ăn sáng.
Cao Minh Thành ăn một hai miếng, theo thói quen sẽ lại gắp đồ ăn cho An Tịnh Nhã.
An Tịnh Nhã nhìn đống đồ ăn xếp đầy trước mặt, cũng không nói gì, vẫn ăn hết.
.
"Đúng rồi.
Tối mai có một bữa tiệc thương nghiệp, em có muốn đi với anh không?"
An Tịnh Nhã dừng tay lại, ngẩng đầu lên.
"Đi." An Tịnh Nhã vui vẻ trả lời, lại cúi xuống ăn.
Cao Minh Thành không có ăn nhiều, lúc này đã hạ đũa.
"Em muốn mặc trang phục của bạn em, hay đặc biệt thích thương hiệu nào không?"
Cái này không cần nghĩ, An Tịnh Nhã trả lời ngay.
"Em quen mặc trang phục của Lộ Khiết rồi.
Hôm nay hẹn cô ấy."
Kì thực thiết kế của Lộ Khiết luôn lấy cảm hứng từ An Tịnh Nhã, vì vậy có thể nói bất kì bộ thiết kế nào đều vô cùng phù hợp với cô.
Lần trước đến sinh nhật của Lộ Khiết, Lộ Khiết còn giới thiệu với cô nguyên một phòng đồ, tất cả đều là trang phục Lộ Khiết tự tay cắt may, mỗi kiểu lại chỉ được may làm một bộ, treo đầy một tủ đồ còn đều là thiết kế giành riêng cho An Tịnh Nhã.
Hẹn với Lộ Khiết buổi chiều sẽ qua chỗ cô ấy lấy trang phục, An Tịnh Nhã lại quay lại ký những giấy tờ ngày hôm qua Cao Minh Thành đã xem cho cô.
Rất nhanh một đống tài liệu đã được giải quyết xong, đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp, Giang Minh Triết gàn như là chạy bội vào, đưa