Vì chuyện hôm qua Cao Minh Thành vẫn còn giận, cho nên hiện tại An Tịnh Nhã đang rất ngoan ngoãn ngồi trên giường, thỉnh thoảng sẽ chỉ cho anh vài món đồ cần thiết của phụ nữ để anh bỏ vào va li.
Chỉ là đang sắp xếp hành lí mà thôi, Cao Minh Thành muốn sớm đưa cô sang Mĩ lên lịch hẹn phẫu thuật.
"Nhớ bỏ cái túi xách màu trắng đó vào nha, em thích nó lắm."
Cao Minh Thành ở trong phòng quần áo, mắt nhìn giá tủ để túi xách của An Tịnh Nhã, trên dưới không biết bao nhiêu là túi xách, và hẳn nhiên là túi xách màu trắng có cả một tủ to.
Cao Minh Thành cầm hai ba cái nhìn đẹp mắt đi ra, "Cái nào vậy?"
"A, không phải mấy cái đó, là cái túi xách có màu trắng sữa, trên quai có buộc sợi dây màu vàng rồi đó."
Cao Minh Thành lại đi vào, nhìn hết một lượt, cuối cùng lấy thấy được túi xách mà An Tịnh Nhã muốn.
Nhưng lúc đang chuẩn bị bỏ vào va li, anh bỗng nhiên dừng lại, suy nghĩ cái gì đó lại cầm túi xách đi ra.
"Nhã Nhã, chúng ta đi sang đó làm phẫu thuật, vậy mang nhiều túi xách và giày dép đi làm gì?"
An Tịnh Nhã ngồi khoanh chân trên giường, trên người đang quàng cái chăn bông, cười híp mắt.
"Anh lại đây."
Trong thoáng chốc An Tịnh Nhã híp mắt cười, bàn tay nhỏ nhắn đưa ra vẫy vẫy anh lại gần, Cao Minh Thành có cảm giác bản thân lại như đang tiếp xúc với một con người khác của cô.
Một cô gái thuần khiết trong sáng, lạc quan yêu đời, đặc biệt là lúc nào cũng mỉm cười dù cho trong hoàn cảnh khó khăn.
Một cô gái đối với anh, nửa như xa lạ, nhưng lại vô cùng quen thuộc.
Cao Minh Thành bình ổn lại cảm xúc tiến lại ngồi cạnh theo ý cô, An Tịnh Nhã nghiêng đầu tựa vào bờ vai vững chãi của anh.
"Em muốn trước khi làm phẫu thuật, chúng ta có thể đi chơi một tuần không?"
Cao Minh Thành cúi đầu nhìn cô, "Sao lại muốn đi chơi?"
An Tịnh Nhã vẫn không ngẩng đầu nhìn anh cười và trả lời như mọi lần, lần này cô vẫn tựa đầu và cúi xương trên vai anh.
"Có thể không? Nếu bây giờ sang đó làm phẫu thuật ngay, em sẽ căng thẳng lắm.
Anh cứ coi như...!anh cho em tận hưởng tuần trăng mật muộn đi."
Cao Minh Thành không nghĩ gì nhiều chỉ nghĩ là cô căng thẳng thật, nắm tay cô an ủi, sau đó đồng ý sẽ đưa cô đi chới trước.
An Tịnh Nhã hài lòng hôn nhẹ lên môi anh, sau đó lại giục anh đi chuẩn bị đồ.
"Mẹ bảo là cứ để giúp việc làm là được, anh lại cứ muốn làm, còn nhiều đồ phải mang theo lắm."
Cao Minh Thành nói vọng từ phòng quần áo ra, "Anh muốn tự tay chuẩn bị đồ cho em.
Nhã Nhã, còn mấy loại giày cao gót này với mấy cái túi xách này, nếu không chúng ta cứ để ở nhà, đi chơi anh sẽ mua cho em mấy cái mới."
"Không được, em thích mấy cái đó lắm, anh đừng có nén bỏ cái gì ra đấy."
Hai người người trong người ngoài, vui vẻ nố chuyện sắp xếp đồ, nhanh như vậy đã qua một buổi sáng.
Cao Minh Thành nhìn ba cái va li trước mặt, hơi nhíu mày.
"Nhã Nhã, nếu không mấy cái sản phẩm linh tinh, cùng với đồ trang sức, mỹ phẩm này, lúc đi chơi chúng ta sẽ mua sau có được không?"
"Em dùng đồ không quen sẽ bị dị ứng.
Nhưng lúc Cao Minh Thành kéo ba va li hành lý ra, An Tịnh Nhã cũng ngạc nhiên, "Nhiều vậy sao?"
"Anh nghĩ là vẫn cần thêm một va li nhỏ."
An Tịnh Nhã há miệng muốn nói không cần thêm nữa đâu, nhưng sau đó lại nói, "Lấy một cái va li trung bình đi, em nghĩ va li nhỏ cũng không đủ đâu."
Cao Minh Thành bật cười, "Chúng ta có thể mua sau cũng được mà."
An Tịnh Nhã đưa chân ra lắc lắc, "Vợ anh đang tiết kiệm tiền cho anh đấy."
Cao Minh Thành đi đến bế cô lên, "Phải không đó?"
An Tịnh Nhã mỉm cười thuận thế choàng hai tay qua vai anh, "Thật mà.
Chúng ta phải tập tiết kiệm chi tiêu, nếu sau này xảy ra khủng hoảng kinh tế hay đại loại gì đó thì sao.
Vẫn là bây giờ tiết kiệm một chút."
"Vậy đều nghe theo em."
An Tịnh Nhã lại khích lệ hôn lên môi anh một cai