An Hi Văn hai mắt trợn to nhìn An Tịnh Nhã, ngay cả lúc bị cảnh sát còng hai tay dẫn ra ngoài vẫn chưa thể nhanh chóng thoát ra được khí tức vừa rồi của cô.
Nhưng cô ta rất nhanh đã phải đối mặt với thứ còn khủng hoảng tinh thân hơn cả nét mặt lạnh lùng tàn ác của An Tịnh Nhã, đó là dư luận, là fan hâm mộ của cô ta.
Trước cửa tòa án đã rất đông người vây quanh, người nào người đó trên tay không phải rổ rau thì cũng là trứng thối.
Chân An Hi Văn như bị đeo thêm trì, có bị cảnh sát kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
Nhưng dưới sự áp bức của nhiều người, cô ta vẫn là bị đưa đi, đối diện với rau cùng trứng thối, cả người đều nhem nhuốc.
Tuy vậy cảnh sát vẫn nhanh chóng ra mặt cản lại, mọi người cũng vì vậy mà không kích động nữa.
Kỳ thực, An Hi Văn ở trong giới đắc tội không ít người vì lúc trước có An gia hậu thuẫn, cô ta ở trong công ty là nhất tỷ, so với một số ảnh hậu đi trước cướp nhiều tài nguyên hơn, còn hạ bệ không ít người có năng lực.
An Tịnh Nhã đi ra sau, đôi mắt lạnh nhạt đứng trên bậc thềm nhìn An Hi Văn đứng co ro đằng sau một nữ cảnh sát, sự khúm núm, sự chật vật đó chắc cô ta chưa từng nghĩ đến.
An Tịnh Nhã quay người lại, gương mặt rất nhanh liền cười nói, "Hai người ở lại đây bao lâu?"
Tần An đỡ thắt lưng trả lời, "Vài ngày nha.
Dù sao cũng mất công đến đây, không thể đến rồi lại về ngay được."
"Vậy hai người đến nhà tôi làm khách chứ?" Mạc Tu Kiệt bước lên ý tốt hỏi một câu.
Vương Hạo Hiên cũng không có từ chối, gật đầu cái rụp đồng ý.
Có vài phóng viên hiện trường tinh mắt thấy An Tịnh Nhã đi xuống liền vội vàng hướng cô hỏi, bất quá còn cách năm bước chân đã bị vệ sĩ cản lại.
An Tịnh Nhã làm như không nhìn thấy gì bước lên xe, những phóng viên kia cũng chỉ tiếc nuối thở dài một tiếng, thu hồi dụng cụ.
.....
Căn biệt thự ở khu biệt thự kia hôm nay so với những ngày trước có phần nhộn nhịp hơn, đúng hơn là có nhiều thêm vài người, đều là khoác trên người áo bác sĩ mà đến.
Cao Minh Thành lúc này nằm trên giường đã nhiều hơn một cái ống thở, còn có bình ô xi đặt bên cạnh, nhìn sắc mặt nhợt nhạt có vẻ như không được tốt.
Bác sĩ có gương nét phương Tây sau khi kiểm tra xong thì đi ra ngoài cùng Angle nói chuyện.
"Chính là uống cái thuốc kia mà bác sĩ đã đưa.
Mấy ngày trước uống không vấn đề gì, hôm nay liền lên cơn co giật."
"Đây là phản ứng thuốc bình thường, nhưng đúng là có phần nghiêm trọng hơn.
Có vẻ não cậu ấy đang trong quá trình tự hồi phục lại uống thuốc này vì vậy xảy ra phản ứng mạnh mẽ."
"Vậy tình trạng hiện tại thế nào?"
"Chúng tôi lúc làm thí nghiệm không có xảy ra tình trạng này, nhưng theo kiến thức của tôi thì sau khi tỉnh lại, cậu ấy chắc chắn là sẽ không nhớ lại điều gì.
Nếu cô còn lo lắng chúng tôi sẽ dùng đến máy để trợ giúp, nhưng như đã nói trước, dùng máy rất nguy hiểm và không có sự bảo đảm nào đến từ phía chúng tôi."
"Được rồi, tôi đã hiểu.
Đến khi anh ta tỉnh lại tôi sẽ lại gọi ông."
Sau khi bác sĩ rời đi Angel liền bước vào phòng, nhìn qua một lượt trạng thái của Cao Minh Thành lúc này mới đi ra ngoài.
Vừa hay lúc đi xuống lầu liền gặp Albert vừa đi đâu đó về.
Albert đứng chắn bậc thang đi xuống của Angel, nghiêng người tựa vào thanh chắn cầu thang hào hứng hỏi.
"Sao chị lại gọi bác sĩ đến đây vậy? Cao Minh Thành xảy ra việc gì sao?"
Angel đưa tay vuốt tóc không giấu mà trả lời, "Bị phản ứng thuốc."
"Không vấn đề gì chứ?"
"Ngược lại như vậy càng tốt."
"Chị không sợ làm vậy anh ta thật sự trở thành kẻ ngốc sao?"
Angel nhếch môi cười một cái sau đó vòng qua bên kia bỏ đi.
Albert cũng không lôi kéo mãi một chủ đề này đi xuống quầy bar cùng Angel uống rượu.
An Tịnh Nhã ngày hôm sau vừa tới công ty liền nghe phòng thư ký thông báo có Triệu tổng đến.
Giang Minh Triết nghe vậy nhíu mày, trước ở bên tai An Tịnh Nhã nói thầm một cái tên, sau mở cửa phòng để An Tịnh Nhã đi vào.
Triệu Chấn Đông ngồi ở trên sô pha, tay cầm ly trà nhâm nhi, tay kia tùy ý cầm tờ báo đọc.
Nghe tiếng mở cửa ông ta mau chóng ngẩng mặt lên, sau đó cười hiền từ một tiếng mà gọi cháu dâu.
An Tịnh Nhã nhìn ông ta không chớp mắt, sau đó cũng xác định người này là cha Triệu Nga Nguyệt, tên Triệu Chấn Đông, cũng là em rể của ba Cao.
Nhìn một hồi cũng không thấy Triệu Chấn Đông so với ai trước kia quen thuộc vì vậy ánh mắt An Tịnh Nhã giành cho ông ta cũng bớt đi vài phần tà ý.
Bất quá ông ta cũng không phải dạng tốt lành gì, An Tịnh Nhã cũng không thể bày ra chào hỏi ông ta với sắc mặt tốt.
Triệu Chấn Đông hàm hàm hồ hồ mà nói, "Việc của anh, chị dâu xảy ra bất ngờ, dượng và cô ở bên kia cũng rất lo lắng.
Cô con dạo này