"Cao tổng không cần câu lệ như vậy.
Hiện tại ở đây cũng chỉ có hai ta, không nhất thiết phải đóng kịch cho ai xem, ngài vẫn là nên để tôi tự làm." An Tịnh Nhã khách sáo nói một câu khi Cao Minh Thành múc cháo lên nói muốn đút cho cô ăn.
Cao Minh Thành lại nhíu mày tỏ ý một chút cũng không chịu thoả hiệp: "Phiền phức.
Há miệng ra!"
An Tịnh Nhã nhất quyết không há ra, tiếp tục nói từ chối, nói rằng Lộ Khiết cũng sắp quay trở lại, cô ấy có thể giúp cô.
"Tôi kêu Lộ Khiết về nhà mang quần áo đến đây cho cô rồi."
An Tịnh Nhã: "Quần áo?!"
"Cô phải tiếp tục nằm viện điều trị cho đến khi nào khỏi hẳn.
Cơn sốt hôm trước vừa qua đi, hôm sau liền ngâm mình dưới hồ.
Cô nếu muốn chết cũng đừng làm liên lụy đến tôi."
Cao Minh Thành rõ ràng là nói lời trách mắng khó chịu nhưng vẻ mặt lại đối lập hoàn toàn.
Trên gương mặt ấy, mặt mũi tuy sạch sẽ sáng sủa, quần áo tây trang chỉnh tề gọn gàng nhưng dưới phần mắt rõ ràng là quầng thâm mắt, rõ ràng là lo lắng đến cả đêm không ngủ được.
An Tịnh Nhã và Cao Minh Thành mặt đối mặt giăng co, người muốn đút cháo, người lại không chịu há miệng.
May mắn thay cửa phòng đúng lúc đó mở ra, Giang Minh Triết nhẹ nhàng đi vào, gương mặt úp úp mở mở như có điều muốn nói, nhưng lại không dám nói.
Cao Minh Thành vẫn đưa tay cầm thìa cháo ở trước mặt An Tịnh Nhã, từ tốn nói: "Có chuyện gì?"
"Cao tổng...." Giang Minh Triết nhẹ nhàng cúi người, ánh mắt hơi nhướng lên nhìn An Tịnh Nhã vẻ mặt nhợt nhạt ngồi trên giường.
"Cao tổng, cuộc họp tuần sắp bắt đầu rồi, các cổ đông đang bắt đầu tới đủ rồi, ngài cần đến công ty ngay."
"Ừ!"
Cao Minh Thành ừ một tiếng, nhưng hành động trước mắt cho thấy, "ừ" chỉ là ừ cho có, chứ hành động không có theo lời nói, ngược lại vẫn đưa tay muốn đút cháo cho An Tịnh Nhã.
An Tịnh Nhã rõ ràng đã nhận ra, cô nếu không ngoan ngoãn ăn chỗ cháo từ trên tay "chồng" thì người "chồng" thân mến này sẽ không chịu rời đi.
Cao Minh Thành đặt nhẹ bát cháo đã sạch bong xuống bàn, lấy khăn tay lau tay rồi quay người dịu dàng mà nói với An Tịnh Nhã: "Vài ngày tới vẫn là nên nằm ở bệnh viện kiểm tra, đợi sức khỏe tốt rồi, lúc đó mới được xuất viện về nhà."
Sau đó cất bước đi ra khỏi phòng, nhưng đến cửa phòng lại bất chợt dừng lại, dường như đang nghĩ đến điều gì đó.
Cao Minh Thành: "Nghỉ ngơi đi, tối tôi sẽ đến."
An Tịnh Nhã vốn định nói không cần, nhưng chữ còn chưa ra đến nơi đã nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, căn phòng bệnh lại như cũ trở về sự yên tĩnh lúc đầu.
"Nhã Nhã, ở dưới kia nhiều người xếp hàng quá nên mình phải đợi, để cậu đợi lâu rồi.
Cháo....!chắc đã nguội mất rồi....!Ơ, cậu đã ăn hết rồi sao?"
Lộ Khiết đi lấy nước đã quay trở lại, đặt nhẹ bình nước xuống bàn, nhìn đến bát cháo bên cạnh đã hết nhẵn, liền quay sang hỏi An Tịnh Nhã.
"Vừa rồi Cao Minh Thành có đến...."
"Ngài ấy đút cháo cho cậu?"
Vốn không cần An Tịnh Nhã nói hết câu người thông minh như Lộ Khiết đã hiểu được, bất ngờ trưng vẻ mặt vừa ngạc nhiên, lại vừa có chút muốn hóng chuyện.
An Tịnh Nhã im lặng chỉ thở nhẹ một tiếng ngầm trả lời Lộ Khiết là đúng như những gì cô ấy đang nghĩ.
Lộ Khiết ngạc nhiên đưa tay che miệng vội ngồi xuống cạnh giường ôm cánh tay An Tịnh Nhã.
"Thật sao Nhã Nhã? Ngài ấy....!vậy mà lại...."
An Tịnh Nhã lắc đầu: "Không biết được.
Dù anh ta làm việc này vì mục đích gì, mưu đồ gì, người thâm sâu như anh ta, chúng ta không phải đoán mò là ra được."
"Đúng rồi.
Khiết Khiết, lần trước cậu nói với mình về vị bác sĩ có thể chữa được mắt...."
"Là bác sĩ Eric, người Nga.
Mình đã tìm hiểu rất nhiều bài báo Nga nói về ông ấy, ông ấy quả thật là rất giỏi đó.
Hiện tại ông ấy đang ở Lạc Thành nè, mình đã giúp cậu đặt lịch rồi.
Đợi cậu khỏe lại, chúng ta có thể đến đó.
Ông ấy nói rằng ông ấy ở đây 2 đến 3 tháng lận."
An Tịnh Nhã trầm ngâm suy nghĩ, hướng đôi mắt không thấy ánh sáng của mình về phía Lộ Khiết.
"Khiết Khiết, cậu nói cho mình biết, sao cậu có thể tìm thấy bác sĩ Eric? Còn nữa, nếu theo lời cậu nói, bác sĩ Eric rất giỏi, lần đến Lạc Thành chắc chắn có rất nhiều người tìm đến, cậu sao có thể đặt được lịch.
Cậu nhất định không được dấu mình."
Lời An Tịnh Nhã nói ra rất quả quyết, hơn nữ Lộ Khiết trước giờ chưa từng nói dối An Tịnh Nhã, vì vậy trước câu hỏi của An Tịnh Nhã, Lộ Khiết chần chừ không biết nên nói sự thật hay không.
"Nhã Nhã, bác sĩ Eric quả thật là do mình tự tìm được.
Còn vì sao có thể đặt lịch hẹn thoải mái như vậy là bởi vì....có một cô bạn ở cùng khóa với mình, cô ấy thấy mình đang muốn đặt lịch hẹn gấp với ngài Eric nên giúp mình đặt, bố cô ấy và ngài Eric có mối quan hệ bạn bè khá tốt...."
An Tịnh Nhã trầm ngâm không nói gì, chỉ là ánh mắt vô hồn vẫn nhìn chăm chăm về phía Lộ Khiết.
Lộ Khiết là đang nói dối, cúi mặt không dám tiếp nhận ánh mắt ấy.
Dù nói An Tịnh Nhã mắt không nhìn thấy, nhưng đôi mắt vô hồn ấy giống như biết nói vậy, đều mang hết tâm tư của người đối diện nói hết ra, chính là hiểu hết.
"Nếu vậy...!bạn của cậu thật là tốt.
Cậu giúp mình