Ngày hôm sau, lúc Mộng Phạn mang cháo đến cho An Tịnh Nhã, còn vui vẻ kể với cô: "Thiếu phu nhân, cô có biết không, cái cô Bùi Mỹ Liên cố ý đẩy cô xuống hồ đó.
Cô ta bị phong sát rồi, bị tập đoàn Cao thị nhà chúng ta phong sát.
Thiếu gia đã thay cô làm chủ rồi, ngài ấy rất để tâm tới cô."
Trong lúc Mộng Phạn còn huyên thuyên vui vẻ nói chuyện, không để ý đến động tác khựng lại của An Tịnh Nhã, không để ý đến vẻ mặt thất thần, sau đó là nụ cười mỉa mai của cô.
An Tịnh Nhã bình thản ăn cháo, không nói gì, cũng không tỏ thái độ vui vẻ hay biết ơn gì, hoàn toàn giống như bình thường, như bản thân biết rõ từ trước....!hoặc là cô vốn dĩ chẳng để tâm đ ến hành động của người đó.
An Tịnh Nhã vừa lau miệng xong thì có tiếng gõ cửa phòng, Mộng Phạn đã đi xuống căntin bệnh viện lấy nước, An Tịnh Nhã đảo mắt mời vào.
Tiếng giày cao gót vang lên, va chạm với nền gạch đá kêu cách cách.
"Tịnh Nhã, chị sao rồi, đã thấy khỏe hơn chưa?"
An Tịnh Nhã hạ khăn tay đang lau miệng xuống, nhẹ nhàng mỉm cười: "Sức khỏe rất tốt."
"Thực xin lỗi chị.
Em cũng không biết đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy.
Em...!Bùi Mỹ Liên cô ấy dù không là nữ minh tinh dưới chướng Cao thị, nhưng một khi bị Cao thị phong sát, cũng coi như cả đời không thể lặn lội trong giới giải trí được nữa, cũng xem như là cái giá cô ấy phải trả."
Angel vừa ngồi xuống ghế, vừa thở dài nói.
"Cũng may anh Minh Thành đến kịp, nếu không, không biết mọi chuyện sẽ thế nào nữa."
Angel nói xong đưa đôi mắt sắc lẹm liếc nhìn An Tịnh Nhã, chỉ thấy An Tịnh Nhã không biểu hiện gì khác lạ, chỉ đơn giản là đang ngồi nghe.
Sau đó lại bắt đầu lên tiếng thăm dò.
"Lần trước nghe chị dâu họ nói, chị đi du học một trường đại học ở Mĩ.
Là trường nào thế?"
"Triệu Kha Nguyệt!"
Đột nhiên bị An Tịnh Nhã gọi cả họ tên, Angel giật mình, cả gương mặt liền trở nên căng thẳng nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
"Hình như cô rất quan tâm đ ến chuyện quá khứ của tôi.
Tôi nghĩ rằng, việc của tôi hình như không nằm trong bổn phận của cô."
Angel gắt gao nhìn chằm chằm An Tịnh Nhã, sau đó cười giả lả nói: "Chị dâu họ, em cũng chỉ là quan tâm đ ến chị, lo cho sức khỏe của chị...."
"Vậy câu hỏi trước cửa cô hình như không nằm trong hai chữ quan tâm", nhỉ."
Angel bị nói cho cứng họng.
Cô ta vốn dĩ đến đây, một phần để hiểu hơn tình trạng sức khỏe hiện tại của An Tịnh Nhã, một phần vẫn muốn thăm dò xem cô có phải Anthea, người cô ta diệt trừ hai năm về trước hay không.
Điện thoại trong tay An Tịnh Nhã reo lên.
Cô đưa tay ấn nghe, lại vô tình chạm vào nút loa ngoài.
[ Alo! ]
[ Nhã Nhã, là mình đây.
Mình đột nhiên vài ngày tới có một buổi thi thiết kế quan trọng, còn có bài thuyết trình sản phẩm mới ở trường, không thể nào đưa cậu đến chỗ bác sĩ Eric.
Cậu, có thể đợi không? Nếu không, mình sẽ gọi điện cho Cao tổng, nhờ ngài ấy giúp."
[ Không cần.
Đợi sau khi cậu xong việc, cùng mình đi cũng được.]
[ Nhưng....!bác sĩ Eric chỉ ở lại Trung Quốc ba ngày nữa thôi, Hơn nữa mình còn biết, bác sĩ Eric có một người bạn rất giỏi về thôi miên khôi phục trí nhớ, biết đâu ông ấy có thể giúp được cậu, có thể lấy lại phần kí ức hai năm trước bị mất.
Không được, mình sẽ gọi Cao tổng, nhờ ngài ấy giúp.
Dù sao cũng là liên quan đến việc đôi mắt cậu được chữa khỏi, ngài ấy sẽ không từ chối.]
An Tịnh Nhã vốn còn muốn nói, anh và cô không có quan hệ gì, chuyện này cũng sẽ không liên quan làm phiền đến nhau.
Nhưng chưa kịp nói thì Lộ Khiết đã tắt cuộc gọi.
Đôi mắt đen trống rỗng nhìn về phía trước, An Tịnh Nhã chỉ có thể nhẹ một tiếng.
Angel ngồi bên cạnh, vì mở loa ngoài lên nghe được hết toàn bộ câu chuyện.
Nghe đến việc mắt An Tịnh Nhã có thể được chữa khỏi, quan trọng là, An Tịnh Nhã có thể khôi phục lại trí nhớ.
Dù chưa chắc chắn An Tịnh Nhã có phải Angel hay