Âm thanh của hai đôi giày cao gót đồng thời vang lên, cùng với đó là hai người phụ nữ ăn mặc thời thượng, sang chảnh, quý tộc bước vào.
Người y tá nhìn thấy hai người phụ nữ lạ, liền lên tiếng.
"Hai người là....??"
Suốt hơn một tuần nay ở bệnh viện điều trị, cô là y tá riêng trực ca sáng ở đây, nhưng ngoại trừ Cao tổng cùng trợ lý của ngài ấy và người giúp việc đến còn lại thì không có ai.
À, hình như hôm qua cũng có một cô gái trẻ đẹp đến, có vào một lữ rồi đi.
"Tôi là mẹ của Tiểu Nhã, đây là con gái tôi, chị gái của mình con bé."
"À ra là vậy, hai người vào trong đi."
An Tịnh Nhã quay mặt đi, biểu cảm thờ ơ như chẳng quen chẳng biết "mẹ" và "chị gái".
Gọi "mẹ", cũng quá mỉa mai rồi.
"Tiểu Nhã, để chị đỡ em lên giường."
An Hi Văn đặt túi xách hàng hiệu của mình xuống ghế, bước lại gần An Tịnh Nhã đưa tay làm điệu đỡ cô lên giường.
Vừa mới chạm tay vào cánh tay An Tịnh Nhã, An Tịnh Nhã đã vội đưa tay kia lên gạt ra, nói giọng khách sáo.
"Không cần."
An Hi Văn ngay lập tức tắt ngấm nụ cười trên môi, ngượng nghịu nhìn cô y tá đưa tay về.
Cô y tá thấy vậy thì đỡ An Tịnh Nhã nằm lên giường, đắp nhẹ tấm chăn mỏng lên cho cô.
"Cao tổng đi lâu rồi chắc cũng sắp trở lại rồi.
Tôi ra ngoài chuẩn bị thuốc cho cô."
An phu nhân quay ra cầm lấy tay y tá, cười như người mẹ hiền thương con nói.
"Làm phiền cô rồi.
Con bé này nhà tôi, tính khí có chút không tốt lại ương bướng, vất vả cho cô phải chăm sóc nó rồi."
"Có đâu dì." Y tá liền vui vẻ đáp lại, ánh mắt nhìn An Tịnh Nhã ngưỡng mộ.
"Cô ấy rất an tĩnh, cũng rất là chăm chỉ làm trị liệu, chăm chỉ tập luyện chân mỗi ngày.
Còn có một người chồng yêu thương, chăm sóc cho cô ấy mỗi ngày nữa.
Tôi ngưỡng mộ còn không hết.
Dì cũng đừng lo lắng quá, sức khỏe cô ấy tuy có hơi yếu, nhưng dạo này đã tốt lên rất nhiều rồi."
An phu nhân cười cười vài tiếng, đợi sau khi y tá ra khỏi phòng, gương mặt liền thay đổi, đưa mắt nhìn con gái An Hi Văn của mình.
"Tiểu Nhã à.
Cái con bé này, bị bệnh cũng liền không nói với người nhà.
Nếu không phải hôm qua mẹ và chị đến Cao gia thăm con, người làm nói con bị bệnh nằm viện một tuần nay, chắc cả nhà cũng không ai biết là con bị bệnh.
Ba con hôm nay có cuộc họp quan trọng, chắc là trưa mới qua đây được."
"Dì đến đây có việc gì thì nói thẳng đi.
Chút nữa con còn có bài tập trị liệu, không có thời gian nói vòng vo với dì."
An phu nhân liền khinh khỉnh ra mặt nói: "Mẹ với chị là có ý tốt đến thăm con, con sao cứ phải xa cách với mọi người như vậy.
Mẹ biết con ở Cao gia sống không tốt, cực khổ đến mức đổ bệnh mà nhập viện.
Nhưng cũng đừng vì lí do như vậy mà đổ hết tức giận nên đầu ba mẹ và chị chứ."
"Tiểu Nhã, hay em ly hôn với Cao tổng đi, về nhà mình ở.
Chị sẽ thuê một bác sĩ và y tá riêng đến nhà chăm sóc cho em.
Nhìn thấy em như vậy, chị thật...!cảm thấy rất tức giận."
Về nhà?? Nhà nào? An Tịnh Nhã cô có nhà để về sao?
Thuê bác sĩ và y tá riêng? Muốn giết người giấu xác, hay hành hạ từ từ.
Muốn chọc mù hai mắt cô, hay là muốn đập què hai chân cô.
"Cứ như lời chị con nói đi.
Nhìn thấy con ở Cao gia bị hành hạ đến nhập viện, mẹ và ba với chị rất là đau lòng.
Con bây giờ cứ đề nghị ly hôn với Cao tổng, đơn ly hôn mẹ cũng chuẩn bị cho con rồi, chút nữa con đưa Cao tổng ký.
Sau đó mẹ về chị sẽ đón con về nhà."
"Ai bảo với dì con muốn ly hôn?" An Tịnh Nhã ngước đôi mắt vô hồn về phía giọng nói của An phu nhân hỏi lại, sau đó cười nhẹ nhàng nói tiếp.
"Ai lại đi xuyên tạc với dì và chị như vậy thế? Là ai nói Cao gia hành hạ con, dì nói lại với con, con kêu chồng con xử lý."
Cao Minh Thành đứng ở ngoài từ lâu, lúc này định đi vào thì nghe thấy lời này của An Tịnh Nhã nói, nghe cô nói rất tự nhiên một chữ "chồng", trong lòng cảm thấy rất ấm áp, miệng cũng bất giác cong lên cười.
An Hi Văn nghe lời này của An Tịnh Nhã, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nghi ngờ nhìn.
"Em đừng có giấu mẹ và chị.
Em đang yên lành đột nhiên lại nhập viện nằm cả tuần.
Lúc trước ở nhà, ngoại trừ khám định kỳ, sức khỏe em rất tốt vốn chẳng bao giờ phải đến bệnh viện.
Bây giờ ở Cao gia chưa được bao lâu lại nhập