An Tịnh Nhã thuận thế cười theo, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."
An Hi Văn đứng đằng sau, tức giận xấu hổ đến mặt đều cau có hết lại, sau đó xoay người bỏ đi.
An phu nhân thấy con gái tức giận bỏ đi liền chạy theo.
Cao Minh Thành liếc mắt thấy người đã rời đi, từ từ ngồi xuống ghế lôi ra thêm hai ba loại bánh pudding nữa, từ từ nói.
"Anh có mua rất nhiều bánh pudding, thay bữa sáng.
Em ăn đi."
"Cao tổng." An Tịnh Nhã khách sáo gọi một tiếng.
"Người đã đi rồi, cũng không cần thuận miệng như vậy chứ."
Cao Minh Thành nhíu mày, sau đó cũng không có trả lời lại, chỉ nói: "Tôi đến chỗ bác sĩ.
Cô cứ ăn đi, chút nữa bác sĩ trị liệu đến."
Trước khi Cao Minh Thành bước ra khỏi phòng, đột nhiên lại nghe thấy người đằng sau nói cảm ơn.
Sau đó không gian liền an tĩnh trở lại như cũ.
Quay đầu lại thấy An Tịnh Nhã đang ăn pudding rất ngon lanh, Cao Minh Thành nghĩ rằng bản thân hình như nghe nhầm rồi.
Vậy mà có thể nghe An Tịnh Nhã nói cảm ơn.
Lúc Cao Minh Thành trở lại thì Lộ Khiết cũng đã đến, cô ấy đang ngồi trò chuyện, còn An Tịnh Nhã đang cùng bác sĩ tập trị liệu.
Bác sĩ làm trị liệu thấy Cao Minh Thành trở về, nói An Tịnh Nhã nghỉ ngơi một chút, con bà lại gần nói chuyện với Cao Minh Thành.
"Cao tổng, tôi quả thật xem thường cô vợ mạnh mẽ này của ngài rồi.
Vốn còn nghĩ làm trị liệu cho cô ấy sẽ mất nhiều thời gian, thật không ngờ cô ấy hồi phục tốt một cách ngoài cả tưởng tượng của tôi."
Cao Minh Thành nhìn An Tịnh Nhã đang cười tươi nói chuyện cùng Lộ Khiết, trong lòng cũng có cảm giác vui mừng, nở nụ cười nhẹ với bác sĩ.
"Cảm ơn bác sĩ."
Bà bác sĩ quay đầu nhìn An Tịnh Nhã, nói một cách đầy cảm thán: "Cô ấy quả thật là một người con gái kiên cường lại lạc quan.
Nếu là tôi, gặp tình trạng như cô ấy của lúc trước, tôi sớm đã buông bỏ rồi."
"Phải.
Một người con gái không những kiên cường....!còn kiêu ngạo nữa."
"Đó có thể không phải là kiêu ngạo.
Có thể là tính cách cô ấy hơi trầm, ít nói nên mới khiến người ta nghĩ rằng cô ấy kiêu ngạo.
Tôi ngược lại thấy cô ấy rất đáng yêu."
Đáng yêu? Cao Minh Thành nhìn An Tịnh Nhã.
Có đáng yêu sao?
"An Tịnh Nhã, kết quả kiểm tra của cậu thế nào rồi?"
An Tịnh Nhã suy nghĩ một chút liền trả lời.
"Tháng sau bác sĩ Eric sẽ quay trở lại làm phẫu thuật cho mình."
"Nói vậy là chỉ cần phẫu thuật xong, cậu có phải sẽ nhìn thấy lại không?"
An Tịnh Nhã gật đầu.
Lộ Khiết vui mừng đến bật khóc ôm lấy An Tịnh Nhã.
"Tốt quá rồi.
Có thể nhìn lại được rồi."
"Xem cậu kìa, giống trẻ con quá."
An Tịnh Nhã chỉ nói về việc phẫu thuật mắt, tuyệt nhiên một chữ cũng không nhắc đến những vấn đề khác của bản thân.
Không phải không coi Lộ Khiết là bạn, cô chỉ là nghĩ rằng, cô bạn chị em tốt này của mình, suốt hai năm đã vì cô mà lo nghĩ rất nhiều, còn vì cô mà khóc, vì chăm cô mà mệt mỏi nhiều đêm không thể ngủ.
An Tịnh Nhã cô không muốn tiếp tục làm gánh nặng cho cô ấy nữa.
Sao cô lại có một người bạn tốt như vậy, có thể vì cô mà làm mọi chuyện, gần như lấy hạnh phúc và đau khổ của cô làm cảm xúc vui khóc của bản thân.
Nếu như không phải trong người cô chảy dòng máu của An gia, cô còn tưởng rằng bản thân với Lộ Khiết là chị em ruột thịt.
"Nhã Nhã, hỏi cậu cái này."
Lộ Khiết bỗng nhiên làm ra vẻ thần bí, ghé sát tai An Tịnh Nhã nói nhỏ.
An Tịnh Nhã liền nghiêng đầu, nói nhỏ theo.
"Gì thế?"
"Cao tổng, ngài ấy suốt thời gian qua ở đây chăm sóc cho cậu sao?"
"Hình như thế."
"Sao lại hình như." Lộ Khiết kéo tay An Tịnh Nhã, ghé sát tai cô nói, đưa mắt nhìn Cao Minh Thành ở bên kia cùng bác sĩ trị liệu nói chuyện.
"Cậu nói rõ xem nào.
Ngài ấy là một tuần qua ở đây chăm sóc cho cậu sao? Còn bánh pudding kia nữa.
Cũng là ngài ấy mua cho cậu sao? Tình cảm hai người....!có phải là phát triển rất tốt rồi không?"
An Tịnh Nhã trầm ngâm suy nghĩ, sau đó mới nói: "Hình như thế.
Là một tuần qua anh ta ở đây, pudding cũng là anh ta mua.
Mình đến hiện tại vẫn chưa đoán ra được mục đích của anh ta làm vậy là gì."
"Là yêu đó." Lộ Khiết cười vui sướng nói.
"Ngài ấy bỏ công việc, ở đây chăm sóc cho cậu, nói xem không phải yêu thì là gì? Cậu cũng đừng nghĩ tiêu cực quá, có thể ngài ấy chỉ là muốn tiến thêm một bước với cậu thôi thì sao? Chính là, muốn nghiêm túc kết tóc phu thê."
An Tịnh Nhã nghe đến đây, gương mặt bỗng nhiên trở nên có một chút đáng sợ, lạnh lùng phủ định.
"Không bao giờ.
Mình không bao giờ muốn....!cùng anh ta kết tóc phu thê.
Càng không muốn yêu."
Lộ Khiết cũng bị giọng điệu cùng thái độ của