"Hoa mẫu đơn được mệnh danh là vua của các loài hoa, vì vậy tôi lấy hoa mẫu đơn làm loài hoa chủ đề của tác phẩm.
Bộ trang phục được thiết kế từ loại vải Satin....( Sơ lược về thiết kế của Lộ Khiết)."
Sau khi Lộ Khiết nói xong, bên dưới ngây ra vài giây, sau đó đồng loạt vỗ tay tán thưởng.
Lộ Khiết mỉm cười, cúi người xuống cảm ơn.
Trong thời gian đó, Cao Minh Thành vẫn luôn hướng ánh mắt của mình nhìn vào An Tịnh Nhã ở trên sân khấu, nhìn đến thất thần, mơ hồ.
Ngay lúc ánh mắt An Tịnh Nhã nhìn đến Cao Minh Thành, cô nở nụ cười hạnh phúc nhìn anh, Cao Minh Thành ngay lúc đó gương mặt liền trở nên tái nhợt có chút sợ hãi.
Trước mắt anh không phải An Tịnh Nhã mặc bộ lễ phục hoa mẫu đơn màu đỏ, mà là một cô gái mặc bộ hỉ phục ngày xưa, từng mũi khâu trên váy hiện lên một con phượng hoàng màu vàng lấp lánh.
Đôi mắt phượng của cô gái ấy nhìn vào anh chất chứa đầy nỗi buồn, từ đôi mắt ấy bỗng rơi xuống một giọt nước mắt máu.
Cô gái ấy cao quý trong bộ hỷ phục đỏ, đầu cài rất nhiều trâm vàng, nổi bật là cây trâm hình phượng hoàng nhưng lại dính máu.
Người con ấy nhìn chằm chằm anh rất lâu, sau đó xoay người muốn rời đi.
Cao Minh Thành hốt hoảng đưa tay ra níu kéo, buộc miệng gọi:
"Hi nhi!"
An Tịnh Nhã ở trên sân khấu lúc này đang chuẩn bị rời vào trong để đến phần tiếp theo là bỏ phiếu điểm, bên tai liền nghe tiếng gọi vọng lại, trong tiềm thức liền xoay người lại.
Cũng là lúc này, Cao Minh Thành nhìn lại, người con gái ấy là An Tịnh Nhã, không có ai mặc hỉ phục đỏ hết.
An Tịnh Nhã cũng nhìn đến Cao Minh Thành, nhìn chằm chằm anh rất lâu.
Lộ Khiết đi trước xoay người lại, nhìn theo ánh mắt An Tịnh Nhã, vì vậy quay lại vài bước chân, kéo tay An Tịnh Nhã.
"Được rồi, được rồi.
Vào trong là cậu có thể đi xuống chỗ chồng cậu rồi.
Mau đi thôi."
An Tịnh Nhã bước đi vài bước, sau đó vẫn quay đầu lại nhìn, cuối cùng trong ánh mắt thất thần của Cao Minh Thành, từ từ đi vào trong.
Lúc Lộ Khiết cùng An Tịnh Nhã chuẩn bị đến phòng thay đồ, đúng lúc chạm mặt Lý Y Ninh.
Lý Y Ninh vẻ mặt đầy bất mãn nhìn Lộ Khiết, hừ một tiếng đụng vào vai An Tịnh Nhã muốn rời đi.
"Đứng lại."
Lý Y Ninh gương mặt thắc mắc quay người lại, vừa quay lại liền hứng trọn cái tát dùng bảy phần lực của An Tịnh Nhã.
Lộ Khiết bất ngờ vội kéo tay An Tịnh Nhã lại.
"Nhã Nhã!"
"Cô...." Lý Y Ninh sửng sốt đưa tay sờ lên má, cả cơ mặt đều run lên.
An Tịnh Nhã gương mặt lạnh lùng, bước đến trước mặt Lý Y Ninh, hơi cúi người.
"Loại người dùng chiêu trò bẩn thỉu như cô, đừng nghĩ rằng có tiền rồi muốn gì cũng được.
Sao không thử nghĩ đến, người ta có tiền nhiều hơn cô."
Lý Y Ninh hai mắt trợn tròn nhìn An Tịnh Nhã, một chữ cũng bị khí thế An Tịnh Nhã áp chết không thốt lên được.
Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn An Tịnh Nhã rời đi.
"Nhã Nhã, cậu kiềm chế một chút."
"Khiết Khiết, cậu có phải ở trường bị cô ta bắt nạt rất nhiều lần không?"
Lộ Khiết ở trước mặt An Tịnh Nhã, chưa bao giờ có thể giấu được chuyện gì.
An Tịnh Nhã thông minh, vừa nhìn ánh mắt Lý Y Ninh nhìn Lộ Khiết đầy đố kỵ liền có thể hiểu được, cô bạn bồ tát sống này của cô, ở trường chắc chắn là bị người ta đè đầu bắt nạt, vì vậy mới không nhịn được ra tay đánh người.
"Cũng chỉ là chuyện thường ở trường thôi."
"Chuyện thường.
Khiết Khiết, cậu có thể đừng hiền lành không đúng lúc như vậy có được không."
Lộ Khiết vẻ mặt lấm la lấm lét nhìn xung quanh, sau đó ghé sát tai An Tịnh Nhã nói.
"Mình không có hiền.
Lần trước lúc nộp bài luận văn tốt nghiệp, mình bị cô ta giở trò, bị phê bình kém, nhờ giáo sư giúp đỡ nên được cho cơ hội làm lại bài khác.
Vì vậy, ở tác phẩm thiết kế tham gia lần này của cô ta, mình trước đó đã làm hỏng rồi.
Nhưng không biết làm sao, ngày hôm sau cô ta vẫn có tác phẩm nộp thi nhanh đến vậy.
Mình hiểu cô ta không phải người có năng lực như vậy, tuy yêu thích thiết kế, nhưng cô ta lười lắm."
An Tịnh Nhã đăm chiêu suy nghĩ, sau đó bị Lộ Khiết đẩy vào phòng thay đồ, nói rằng