Ngay lúc Lý Y Ninh nhìn thấy người con gái kia, vẻ mặt đã trắng bệch, khác hẳn vẻ kênh kiệu lúc trước.
Mạc Tu Kiệt gõ tay xuống bàn, gõ từng nhịp rất bình tĩnh, trả lời câu hỏi của MC:
"Cậu hỏi tôi lời nói là có ý gì, không bằng hỏi người bên cạnh cậu đã làm những cái gì thì hãy hơn."
MC rất nhanh chuyển hướng đến trên người Lý Y Ninh, rất tinh mắt nhìn ra biểu cảm khác lạ của cô ta.
"Y Ninh, cô đối với lời của Mạc tổng có giải thích gì không? Vẻ mặt này của cô..."
"Không....!không có.
Tôi không hiểu Mạc tổng đang nói gì hết." Lý Y Ninh gượng cười, gương mặt rất thanh thục mà ngẩng cao đầu.
Mạc Tu Kiệt nhếch môi cười một cái, gật đầu, "Không biết gì hết? Không sao, tôi biết còn có một người biết hết."
Mạc Tu Kiệt vừa dứt lời, Cố Trạch Dương liền kéo người kia lên sân khấu.
Cô gái kia gương mặt e sợ nhìn Lý Y Ninh, cả người đều run lẩy bẩy.
"Cô ta nói cô ta không hiểu gì hết.
Cô hiểu, vậy cô mau nói cho cô ta cùng hiểu đi." Mạc Tu Kiệt nhướng mày cao giọng nói.
MC nở nụ cười dễ mến đưa mic cho cô gái đó.
Cô gái đó tay run run nhận mic, liếc mắt nhìn Lý Y Ninh sau đó vội rụt lại, biểu cảm đầy sợ hãi như sắp khóc đến nơi.
Cố Trạch Dương ở bên cạnh, vì cao hơn một cái đầu lúc này hơi cúi xuống bên tai người con gái ấy nói:
"Cô không cần phải lo sợ.
Người trước mặt cô là Mạc tổng của Mạc thị, chúng tôi như đã hứa sẽ giúp cho cô thì sẽ không thất hứa, còn có thể giúp cô trả thù."
"Tôi tên Đỗ Huệ Lam, những bản thiết kế của cô Lý Y Ninh đây, tất cả đều là thiết kế của tôi." Đỗ Huệ Lam lúc này, tay cầm mic, vẻ mặt đầy mạnh mẽ cất cao giọng nói.
Vừa nói xong, toàn hội trường liền húp một ngụm khí lạnh, ai nấy đều hướng ánh mắt đầy khinh thường nhìn Lý Y Ninh vẻ mặt cắt không còn giọt máu đứng trên sân khấu.
Ai cũng biết, cái nghề thiết kế này cấm kỵ nhất là đạo nhái thiết kế, ăn cắp ý tưởng và thiết kế.
Mà Lý Y Ninh này, ăn cắp còn nói to, còn mang lên sân khấu này để giành được vị trí nhà thiết kế.
Lý Y Ninh nghiến răng quay sang Đỗ Huệ Lam rống lên.
"Đỗ Huệ Lam, mày đừng có nói láo."
Đỗ Huệ Lam, hai giọt nước mắt từ từ lăn trên gò má xanh xao hốc hác, "Tôi không có nói láo.
Cha tôi bị tai nạn qua đời, vì để nuôi hai chị em tôi đi học đàng hoàng, mẹ tôi ở Lý gia của các người chịu nhịn nhục.
Cha của cô, nhìn mẹ tôi liền háo sắc, khiến mẹ tôi ở Lý gia của các người, bị mẹ con hai người hành hạ đánh đập.
Vì để tôi có thể thực hiện được ước mơ, mẹ nhẫn nhịn ở Lý gia làm việc, tôi ở Lý gia của các người, mỗi ngày đều làm việc, nhưng còn các người, một chút một chút đều mang mẹ con tôi ra đánh đập, lăng nhục chửi rủa.
Hôm trước vì cô làm mất bản thiết kế, nhân lúc tôi không có trong phòng liền lẻn vào lấy hết đi thiết kế của tôi, mang đến trường ghi danh.
Không chỉ có những bản thiết kế này, mà tất cả những bản thiết kế trước giờ nộp thi của cô đều là của tôi.
Vì cô là tiểu thư Lý gia, nét vẽ của hai bản thiết kế giống nhau, vì vậy mọi người đều cho rằng tôi ăn cắp thiết kế của cô, khiến giáo sư đánh trượt bài tốt nghiệp của tôi.
Nhưng họ đâu có biết, họ cũng đâu có hiểu."
Đỗ Huệ Lam chút hết mọi chuyện ra, cuối cùng ngồi xuống bật khóc tu tu.
Lý Y Ninh nghe bị vạch trần mọi chuyện, tức giận muốn lao đến đánh Đỗ Huệ Lam.
Nhưng tay còn chưa chạm đến nơi đã bị Cố Trạch Dương ngăn lại, bẻ cái rắc, sau đó lại bẻ về như ban đầu.
Lý Y Ninh đau đến hai mắt trắng dã ngã xuống đất, khóc cũng không thành tiếng.
Lúc này ban giám hiệu của trường đại học phải lên tiếng.
Dù sao việc này xảy ra cũng ảnh hưởng xấu đến ngành thiết kế của trường đại học, vì vậy đối với Mạc Tu Kiệt thương lượng.
Mạc Tu Kiệt vẻ mặt biểu thị việc này không có gì, có thể tùy ý trường quyết định, nhưng miệng lưỡi sắc bén, công khai ra ý nói muốn đuổi học.
Ban giám hiệu trường trước tiên chỉ có thể lên tiếng nói, chuyện này nhà trường sẽ xử lý công bằng.
An Tịnh Nhã hơi cười, đứng dậy, hướng Đỗ Huệ Lam đang ngồi khóc trên sân khấu nói.
"Cao thị muốn bồi dưỡng cô Đỗ, không biết ý kiến cô Đỗ thế nào."
Mọi người ngạc nhiên, Đỗ Huệ Lam cũng ngạc nhiên đưa mắt nhìn xuống An Tịnh Nhã ở bên dưới, nhớ ra cô ấy là người mình đụng ở ngoài hành lang.
Cao