Ngày hôm sau, vào buổi chiều, Hoắc An Lan và Hoắc Hoàn Vũ đến khách sạn đón Lý Thần từ sớm.
Tham gia bữa tiệc trang trọng như vậy, tất nhiên không thể tự mình lái xe, cho nên lần này hai anh em họ đã bảo tài xế lái một chiếc Rolls Royce khác ở nhà đến đây.
Hoắc Hoàn Vũ cũng mặc vest, nhìn thấy Lý Thần đi ra từ khách sạn, anh ta trợn tròn mắt, vẻ mặt kiểu “vãi”.
"Với hình tượng này anh còn cần mua công ty giải trí làm gì nữa.
Trực tiếp đi đóng phim nhất định sẽ nổi đình nổi đám đấy", Hoắc Hoàn Vũ ghen tị nói.
Vào trong xe, Lý Thần cười nói: "Đóng phim rõ mệt mỏi, sao mà thoải mái bằng làm ông chủ được?"
Hoắc Hoàn Vũ bụm miệng, vừa định nói gì đó, anh ta đột nhiên chú ý tới điều gì đó, nhìn chằm chằm bộ đồ của Lý Thần.
Mấy giây sau, Hoắc Hoàn Vũ kêu lên một tiếng, vừa tức giận vừa ghen tị, buồn bực nói: "Hoắc An Lan, đây có phải là bộ quần áo do em thiết kế không!?"
"Anh bảo em may cho anh một bộ, em sống chết không chịu, hóa ra là đợi Lý Thần à!?"
"Anh là anh em đây! Anh trai ruột đấy! Ngoài bố mẹ và ông nội ra, anh là người thân thiết nhất với em đấy, sao em có thể đối xử với anh thế chứ!?"
Nghe Hoắc Hoàn Vũ rên rỉ như con chó bại trận bằng vẻ mặt không kiên nhẫn, Hoắc An Lan nghiêm mặt nói: "Ồn ào cái gì, sợ đám phóng viên không nghe thấy hay gì".
Hoắc Hoàn Vũ lộ vẻ phẫn nộ cùng bất bình.
Khách sạn The Peninsula, là khách sạn 5 sao siêu sang hàng đầu ở thành phố Hồng Kông, là nơi thích hợp nhất để tổ chức những bữa tiệc từ thiện tiêu chuẩn cực cao.
Khi đám Lý Thần đến, thảm đỏ bên ngoài khách sạn đã chật cứng người.
Tất cả các phóng viên, vệ sĩ, quần chúng đều được bố trí hai bên một cách có trật tự.
Thỉnh thoảng, một chiếc ô tô sang trọng đỗ trước thảm đỏ, sau đó cửa mở, chủ nhân bước vào trong.
Cũng giống như lễ trao giải.
Chỉ là tại lễ trao giải, những nhân vật chính bước xuống xe đều là những ngôi sao.
Mà ở cái nơi giao tiếp giữa những người quyền lực với nhau này, các ngôi sao chỉ có thể làm nền cho những người giàu có kia thôi.
Dù bạn là người nổi tiếng cỡ nào và có bao nhiêu người hâm mộ thì ở đây bạn vẫn luôn phải cẩn trọng từng li từng tí, vì sợ nói sai làm sai điều gì, xúc phạm