Lúc này Thư Kỳ đang ở bên cạnh Lý Minh Đường, Lý Minh Đường nhìn chiếc xe của nhà họ Hoắc từ từ tiến đến cách đó không xa với vẻ mặt trầm mặc, không biết đang suy nghĩ gì.
Dưới sự chú ý của mọi người, Rolls-Royce đỗ trước thảm đỏ, lập tức có người tới mở cửa.
Vào lúc này, ánh đèn flash lấp lóe dữ dội, như thể đang bật một chiếc đèn rọi lớn.
Hoắc Hoàn Vũ xuống xe trước.
Cậu ấm này không còn xa lạ gì với cánh phóng viên và công chúng Hồng Kông.
Sau đó, có một khuôn mặt xa lạ mà hầu hết mọi người không biết.
"Người này là ai?"
Vài người nhìn Lý Thần vừa xuống xe, tò mò hỏi.
Tuy không biết thân phận nhưng ai cũng hiểu thân phận của một người có thể ngồi cùng xe đi vào hội trường với Hoắc Hoàn Vũ chắc chắn không đơn giản.
Ít nhất là khách quý của nhà họ Hoắc mới có tư cách như vậy.
Cách đó không xa, Lưu Tử Hào và Lý Minh Đường hai mắt phát hỏa, bọn họ hận không thể xông lên đá chết Lý Thần.
Dưới ánh đèn lấp lóe, Lý Thần xoay người đứng ở bên cạnh cửa xe một cách rất lịch lãm, đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ Hoắc An Lan xuống xe.
Bàn tay mịn màng và mềm mại nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay của Lý Thần, Hoắc An Lan xuống xe, lúc này sự cuồng nhiệt đám người Hồng Kông đối với mỹ nhân đã bùng lên đến đỉnh điểm.
Xuống xe, Hoắc An Lan trong bộ váy dạ hội lớn màu đỏ, giống như giết chết mọi ánh mắt của mọi đàn ông có mặt ở đây.
Màu đỏ tươi choáng ngợp, cực kỳ kén người mặc, phụ nữ bình thường còn phải kiêng dè, huống chi là loại trang phục dạ hội gần như đòi hỏi cao về dáng người của phụ nữ này.
Nhưng Hoắc An Lan không chỉ hợp mà còn khiến chiếc váy dạ hội này trở nên đẹp hơn.
Khi con người ta thực sự đẹp đến một góc độ nào đó, không phải là người đẹp vì lụa nữa mà sẽ là lụa đẹp vì người.
Dáng người cao gầy, với mái tóc dài được búi đơn giản sau đầu, một vài lọn tóc nghịch ngợm bồng bềnh quanh chiếc cổ trắng ngần.
Quý phái như thiên nga.
Quyến rũ như một phù thủy.
Đến giờ phút này, không ai dám đặt câu hỏi về danh hiệu mỹ nhân đẹp nhất Hồng Kông nữa.
Tuy rằng tụ tập ở