Đôi mắt Trịnh Mộ Kiếm láy lên khi nghe Tiền Thế Minh nói vậy.
Trong đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh Lý Thần bị đánh tàn phế bê bết máu, còn Tô Vãn Thanh thì bị trói lại, bị hắn đè xuống.
Toàn thân Trịnh Mộ Kiếm nóng rực, dường như đến cả cú tát trên mặt cũng không còn đau nữa.
Nhưng một giây sau, Trịnh Mộ Kiếm bỗng trở nên do dự, nói:"Nhưng Tô Đông Thăng cũng không phải người dễ dây vào đâu, nếu làm như vậy…”
“Dù gì Tô Đông Thăng cũng là người đứng đầu một tỉnh thành, cần nhất là thể diện.
Nếu như có chuyện như thế xảy ra đối với con gái ông ta thì ông ta lại nói ra sao?”
Tiền Thế Minh hỏi ngược lại một câu, khuôn mặt để lộ ra vẻ độc ác.
Anh ta cũng biết không thể có được Tô Vãn Thanh, nhưng dù không có được thì anh ta cũng phải hủy hoại cô.
Không phải cô là nữ thần sao? Không phải cô luôn ở trên cao tít đó sao? Không phải cứ nhìn thấy tôi là khinh thường sao?
Vậy thì tôi sẽ để Trịnh Mộ Kiếm hãm hiếp cô, xem cô còn thanh cao như thế nào?
Tiền Thế Minh với nội tâm đố kỵ và day dứt bỗng cảm thấy sung sướng.
“Cậu Trịnh, cậu là cậu chủ của nhà họ Trịnh! Thân phận không hề thấp, tới khi đó gạo đã nấu thành cơm, nhà họ Tô đành phải thỏa hiệp chấp nhận thôi.
Dù sao sự việc cũng đã xảy ra rồi.
Hoặc là Tô Đông Thanh làm to chuyện khiến người của cả cái huyện này cười vào mặt hoặc là thừa nhận cậu là con rể của ông ta.
Nếu ông ta là người thông minh thì chắc chắn sẽ không lựa chọn phương án thứ nhất”.
“Như vậy, cậu Trịnh không những chuyển bại thành thắng mà còn có được Tô Vãn Thanh.
Quan trọng hơn, tới khi đó một tên Lý Thần ăn cơm chùa chẳng phải sẽ để mặc cho cậu Trịnh thích hành hạ như thế nào thì hành hạ sao?”
Nghe lời phân tích của Tiền Thế Minh, Trịnh Mộ Kiếm nheo mắt, vẻ độc ác càng lúc càng trở nên sắc bén hơn.
“Khá lắm, rất khá!”
Trịnh Mộ Kiếm vỗ vai Tiền Thế Minh và nói: “Chỉ cần chuyện này thành công, thì tương lai công ty Tiền Trình sẽ chính là người hợp tác của công ty nhà họ Trịnh chúng tôi”.
Tiền Thế Minh thầm cảm thấy vui mừng và cũng để lộ ra một nụ cười trên mặt, tranh thủ nói: “Cậu Trịnh, bước quan trọng trong kế hoạch này chính là tìm được một người đáng tin và có thực lực đi giúp cậu Trịnh trói Tô Vãn Thanh lại và xử lý tên Lý Thần”.
“ Mà tôi vừa hay biết một người”.
Trịnh Mộ Kiếm hào hứng nói: “Được, quả nhiên là ông trời giúp tôi.
Anh lập tức đi gọi người đó tới, nhớ kỹ, phải là người đáng tin đấy”.
…
Bệnh viện Nhân dân số một Tân Hải.
“Người nhà của Lưu Thái Ny đâu?”, một hộ lý hô lên