Thấy Lưu Quân bước vào, Tiền Thế Minh quay qua cười he he với Trịnh Mộ Kiếm: “Cậu Trịnh, à tôi cứ nhầm, tôi dưới cơ, anh Trịnh đây chính là cao thủ mà tôi nói tới”.
“Năm tuổi bắt đầu luyện võ, tám tuổi bái thầy học trong Thiếu Lâm, mười lăm tuổi phá vỡ trận thế trận Thập bát đồng nhân, quán quân giải Boxing tập thể cho thanh thiếu niên toàn quốc, ba lần quán quân liên tiếp hạng mục 60kg.
Đừng nói là Tân Hải mà cả nước thì người này cũng là cao thủ đẳng cấp hàng đầu”.
Đôi mắt Trịnh Mộ Kiếm càng lúc càng sáng rực lên.
Hắn gật đầu: “Khá lắm, đủ thực lực”.
Tiền Thế Minh cười đắc ý, quay qua nói với Lưu Quân: “Đây là anh Trịnh, anh ấy muốn cậu giúp anh ấy một việc, sau khi xong việc thì sẽ đưa thẳng cho cậu một triệu tệ”.
Rõ ràng là khi nghe thấy con số một triệu tệ thì hơi thở của Lưu Quân trở nên gấp gáp hơn.
Nói về võ thuật, Lưu Quân đủ tự tin cười vào mặt những kẻ đồng trang lứa khắp cả nước nhưng dây đến tiền thì khó làm anh hùng hảo hán.
Giờ Lưu Quân đang thiếu tiền, vì tiền mà việc gì Lưu Quân cũng chịu làm.
Trịnh Mộ Kiếm lấy ra một bức ảnh chụp trộm Lý Thần và Tô Vãn Thanh vứt lên bàn, nói: “Hai người này đang ở trong khách sạn Marriott, cậu đánh phế gã đàn ông, sau đó bắt cóc cô gái rồi thông báo cho tôi, chỉ đơn giản vậy thôi!”
Ở phía bên kia, Tô Vãn Thanh và Lý Thần chơi đã đời cả một ngày.
Hôm nay Tô Vãn Thanh chơi vui hết nấc, cô chưa bao giờ vui vẻ như vậy.
Đi dạo, xem phim, ăn vặt, thậm chí còn lượn một vòng quanh khu vui chơi
Tô Vãn Thanh nhút nhát, nên những trò chơi kích thích như vũ trụ bay đều không dám chơi.
Cuối cùng cô kéo Lý Thần ngồi hai vòng ngựa gỗ rồi thôi…
Lý Thần để mặc cho cô chơi thỏa thích, hiếm khi nào có thể khiến Tô Vãn Thanh vui như vậy nên anh cũng nhân cơ hội thư giãn.
Trên đường từ tiệm đồ ăn vặt về khách sạn, Tô Vãn Thanh mệt tới mức ngủ ngay.
Lý Thần lấy điện thoại ra, thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ của Triệu Hùng, cuối cùng anh cũng gọi lại.
“Sếp Triệu,