Sau một cú va chạm, chiếc ly vỡ thành vô số mảnh.
Trịnh Mộ Kiếm hét lên một tiếng, ôm đầu rồi lùi lại một bước, máu chảy khắp ngón tay.
Lý Thần rút khăn giấy chậm rãi lau vết bẩn trên tay, nhưng ánh mắt nhìn hai người Trịnh Mộ Kiếm và Tiền Thế Minh vô cùng lạnh lùng.
“Anh muốn đối phó với tôi, lẽ thường tình thôi, xem năng lực của mỗi người”.
“Nếu tôi thua, kỹ năng của tôi không bằng người khác, đương nhiên anh có thể làm hại tôi”.
“Nhưng tôi thắng rồi, anh cũng phải trả cái giá tương ứng”.
“Nhưng anh tuyệt đối không nên áp đặt suy nghĩ muốn thắng tôi lên người người phụ nữ của tôi”.
Cảm thấy đầu mình đau nhức và choáng váng, Trịnh Mộ Kiếm ngẩng đầu lên nhìn Lý Thần.
Lúc này, hắn không còn ôm bất kỳ hi vọng nào nữa, hung hăng hét lớn: “** mẹ mày, mày thắng rồi nên nói cái đéo gì chả đúng!”
“Có bản lĩnh thì mày giết chết tao đi!”
“Nhưng mày có dám không?”
“Mẹ kiếp thằng chó nhà mày có dám giết tao không?”
“Giết tao, mày phải lấy mạng đền mạng!”
“Tao là con trai duy nhất của nhà họ Trịnh, ở Tân Hải, mày dám giết chết tao chắc?”
Thấy Trịnh Mộ Kiếm đã lâm vào đường cùng nhưng vẫn ngông cuồng như vậy, Lý Thần lại bật cười.
“Tôi rất thích bộ dạng không sợ hãi này của anh, đối với loại người như anh, mất đi thế lực gia tộc còn đau khổ hơn là giết chết anh đúng không?”
“Tôi có thể khiến xưởng đóng tàu của nhà họ Trịnh anh đóng cửa, cũng có thể nhổ sạch gốc gác của nhà họ Trịnh anh ở Tân Hải.
Đến lúc đó, Trịnh Mộ Kiếm anh ở Tân Hải, thậm chí còn không bằng một con chó”.
Nói xong, Lý Thần vỗ vào mặt của Trịnh Mộ Kiếm, cười nhẹ: “Mấy năm nay, số kẻ thù của anh ở Tân Hải chẳng lẽ còn ít sao? Có nhiều người muốn giết anh hơn tôi nhiều, tôi hà cớ gì phải làm bẩn tay mình chứ?”
Nghe thấy câu này, con ngươi của Trịnh Mộ Kiếm đột nhiên co rút lại, hắn gầm lên: “Không phải Tô Đông Thăng liên hệ với bên Hồng Kông mà là do mày? Mọi chuyện đều là do mày làm!”
“Mẹ kiếp mày rốt cuộc là ai!”
“Mày rốt cuộc muốn