Hai tên vệ sĩ mà Trịnh Hoài Hiền dẫn theo bỗng thay đổi sắc mặt.
Một trái một phải bước tới bảo vệ Trịnh Hoài Hiền, trịnh trọng nói: “Ông chủ, là một cao thủ”.
Sắc mặt Trịnh Hoài Hiền tối đen như mực.
Ở Tân Hải, lần đầu tiên ông ta bị người khác uy hiếp.
“Bố, tất cả đều là do tên Lý Thần này gây ra!”
“Phía bên HongKong cũng là do nó liên hệ người giở trò!”
“Chúng ta đều bị nó lừa đấy!”
Cuối cùng thì Trịnh Mộ Kiếm cũng có cơ hội lên tiếng bèn vội vàng kêu lên.
Giọng điệu hắn thật thê thảm.
Có cảm giác tuyệt vọng như kiểu vừa mới tóm được người đẹp, đang định tụt quần thì phát hiện ra thứ mà đối phương bày ra còn to và thô hơn của mình nữa
Trịnh Hoài Hiền thấy vậy bèn trừng mắt nhìn Lý Thần với vẻ không dám tin.
Biểu cảm và thần thái đó giống y Trịnh Mộ Kiếm vài phút trước đó.
Một giây sau Trịnh Hoài Hiền bật cười.
“Lợi hại.
Tôi thăng trầm ở cái đất Tân Hải này đã hơn hai mươi năm.
Lần đầu tiên bị một thằng thanh niên vần cho tới mức như này”.
“Anh là Lý Thần phải không.
Khá lắm, chơi hay lắm”.
Vừa nói, Trịnh Hoài HIền vừa đẩy hai vệ sĩ phía trước ra, nhìn thẳng Lý Thần và nói giọng thản nhiên: “Với tuổi của anh, có thể lừa được cả tôi thì đủ để chứng minh sự giỏi giang của anh rồi.
Giờ nói đi, anh muốn thế nào”.
Lý Thần đứng sau ghế sô pha, hai canh tay chống lên ghế, nhìn Trịnh Hoài HIền và cười với vẻ kỳ lạ.
Anh nói giọng thản nhiên, đối với ông, việc tôi làm nhiều như vậy chỉ để chứng minh cho ông thấy là tôi giỏi giang tới mức nào sao?”
Trịnh Hoài Hiền tối sầm mặt: “Người trẻ à, khi tôi tiếp quản sự nghiệp hàng tỉ tệ của nhà họ Trịnh thì cậu vẫn còn bơi trong bụng mẹ đấy.
Có được sự thừa nhận cuả tôi đã là niềm tự hào của cậu rồi, tôi khuyên cậu đừng có vênh mặt quá”.
“Mấy tỉ tệ nhiều lắm sao?”, Lý Thần cười thản nhiên.
Lần này Trịnh Hoài Hiền đã tức giận thật sự.
Ông ta lạnh giọng: “Cậu đừng cuồng ngạo quá, dù là Tô Đông Thăng ở trước mặt tôi thì cũng không dám nói như vậy”.
“Đó là do ông không đủ đẳng cấp, tự cho mình là