Tô Đông Thăng lấy kính bên giường, ngồi dậy bước vào phòng sách.
Ông ấy không hỏi về lý do, cũng không hỏi hỏi về lai lịch của nhà họ Trịnh mà chỉ đáp lại: “Được”.
Một từ, đơn giản dễ hiểu.
Hiện tại tập đoàn Tô Thị có được quyền khai thác toàn bộ khu vực sông Nam Lâm, hơn nữa rõ ràng còn có mối quan hệ hết sức thân thiết với nhà họ Hoắc.
Cộng thêm việc gần đây tập đoàn Tô Thị chuyển ngành xâm nhập vào thị trường bất động sản gây ảnh hưởng không ít tới nền kinh tế.
Toàn bị uy lực và địa vị của tập đoàn Tô Thị đều đi lên từng ngày, không biết có bao nhiêu người muốn kết giao với tập đoàn Tô Thi để có thể mượn gió đi lên.
Vì vậy Tô Đông Thăng căn bản không buồn quan tâm nhà họ Trịnh là cái thá gì.
Lý Thần nói là muốn đánh bại thì chỉ cần khởi động nguồn tài nguyên và hạ gục là xong.
Sau khi tắt máy với Tô Đông Thăng, sắc mặt Lý Thần đanh lại, đôi mắt lấp láy nhìn Trịnh Hoài Hiền và nói giọng thản nhiên; “Có một câu nói mà ông nói đúng”.
Hai bố con Trịnh Hoài Hiền quay qua nhìn.
“Khi ông tiếp quản sự nghiệp mấy tỉ tệ của nhà họ Trịnh, theo tuổi tác thì đúng là tôi vẫn còn đang bơi trong bụng mẹ”.
Vừa nói, Lý Thần vừa nhún vai đi ra khỏi khu vực ghế sô pha, tới trước mặt Trịnh Hoài Hiền và cười với ông ta bằng vẻ thản nhiên như trước đó.
“Nhưng giờ tôi ra khỏi bụng mẹ rồi.
Tôi đứng ở vị trí mà ông có kiễng chân ngửa cổ cũng không còn nhìn thấy tôi nữa”.
“Còn ông thì sao, vẫn còn chơi với công việc kinh doanh mấy tỉ tệ”.
Câu nói của Lý Thần khiến Trịnh Hoài Hiền có cảm giác như bị tát một cú nặng nề vào mặt.
Cảm giác như da mặt bị mất đi một miếng vậy.
Lúc này, tiếng điện thoại chói tai vang lên.
Là của Tiền Thế Minh.
Anh ta nghe máy với vẻ vô cùng khiếp sợ.
Đầu dây bên kia là tiếng gầm thét của bố anh ta.
“Mày ở đâu? Quay về ngay, toàn bộ nhà cung cấp hàng hóa đều chen ở cửa đòi kết toán kia kìa!”