Lý Thần mặc kệ bọn họ, không quan tâm bọn họ nói gì.
Bây giờ anh đã có tiền rồi, sau này sẽ trở thành tỷ phú với khối tài sản hàng chục tỷ, sợ gì mấy con ma ám người này chứ?
Một tuần sau đó, người nhà họ Hồ không đến làm phiền Lý Thần nữa, anh cảm thấy rất thoải mái.
Tuy nhiên, anh không lãng phí khoảng thời gian này, theo những gì diễn ra trong trí nhớ, anh biết rằng một sự kiện lớn sắp xảy ra ở huyện nhỏ nơi anh sinh sống.
Kiếp trước, anh biết rất rõ rằng một miếng ngọc bội sẽ xuất hiện trong cửa hàng ngọc Vinh Hiên ở trong huyện.
Miếng ngọc bội này được ông chủ cửa hàng ngọc quảng cáo là ngọc cổ, đã từng được một vị hoàng đế thời nhà Minh đeo.
Vì vậy, nó được coi như bảo vật của cửa hàng ở huyện, nhưng với mức giá năm trăm nghìn, trong cái huyện này dường như không có ai sẽ tới mua.
Mánh lới quảng cáo hùng mạnh, nhưng không ai tin cả.
Đùa à, ngọc bội hoàng đế từng đeo mà bán có năm trăm nghìn?
Đây rõ ràng là chiêu trò quảng cáo mà thôi.
Nhưng không ai ngờ được, miếng ngọc bội này cuối cùng lại được một ông chủ làm ăn ở nơi khác mua lại, ông chủ tiệm ngọc còn cười nhạo ông ta vì bị mình lừa bán cho hàng giả.
Nửa năm sau, miếng ngọc bội này xuất hiện trong buổi đấu giá lớn nhất trong nước và được kiểm định là hàng thật.
Khi đổi chủ bán được mức giá cao lên đến bốn mươi triệu tệ, nghe nói hôm biết tin, ông chủ tiệm ngọc tức đến mức phải nhập viện.
Trong trí nhớ, hôm nay chính là ngày mà miếng ngọc bội đó được lên kệ!
Lần này, Lý Thần đương nhiên sẽ không để cơ hội tăng trưởng khổng lồ gấp tám mươi lần từ năm trăm nghìn này rơi vào tay người khác được.
Mới sáng ra, Lý Thần đã ra ngoài từ sớm, gọi xe tới cửa hàng ngọc Vinh Hiên.
Lúc Lý Thần vừa đến, có một vài khách đang ở trong cửa hàng.
“Anh Vương, thật sự rất cảm ơn anh!”
Hồ Bích Bích vui mừng khôn xiết nhìn chiếc vòng ngọc trên tay, đặc biệt là mức giá này, vừa tròn ba nghìn tệ, đây không phải là món quà mà người thường có thể tùy ý mua được đâu.
Người đàn ông được gọi là anh Vương là một người đàn ông trung niên, đầu to, tai to, bụng bia, mặc vest, đang mỉm cười với Hồ Bích Bích, trong mắt hiện lên một tia đắc ý và tham lam.
Người phụ nữ tên Hồ Bích Bích này, ông ta nhắm lâu lắm rồi!
Chỉ là chưa có thời gian ra tay, thời gian này cô ta lại chủ động dâng đến tận cửa.
Không có lý do gì mà Vương Phú Quý lại không ra tay cả, thứ đồ mấy nghìn tệ này, ông ta bỏ ra được.
“Chút tiền nhỏ ấy mà, em vui là quan trọng nhất”.
Vương Phú Quý bật cười ha ha, quay đầu nhìn Hồ Thành Công đang tràn đầy ngưỡng mộ và Chu Tú Lan ở bên cạnh, nói: “Thành Công, dì à, hai người cũng chọn một cái đi, coi như là quà gặp mặt”.
Thành Công và Chu Tú Lan vô cùng vui mừng, nụ cười tươi như hoa, nịnh bợ Vương Phú Quý lên tận trời xanh.
Mà lúc này, đúng lúc Lý Thần bước chân vào cửa hàng.
Kẻ thù vừa gặp nhau liền đỏ cả mắt, Hồ Thành Công lập tức hằn học nói: “Ái chà, đây không phải thằng chó thấp hèn sao? Sao lại chạy đến đây rồi, đồ ở đây một thứ cũng phải mấy nghìn tệ, không phải là thứ mày có thể mua được đâu”.
“Nói không chừng là tới ứng tuyển làm bảo vệ cũng nên”.
Hồ Bích Bích cũng hùa theo bằng giọng điệu chế giễu, vẻ mặt mỉa mai.
Chu Tú Lan cười nhạo, cầm cổ tay Hồ Bích Bích, nói: “Chậc chậc, nhìn cái vòng tay này đi, ba nghìn tệ đấy, người có tiền có quyền nói mua là mua, có người làm công hai tháng không ăn không uống chắc mới tích đủ từng đây tiền”.
Vương Phú Quý nhìn Lý Thần đầy ẩn ý.
Ông ta biết Hồ Bích Bích đã có bạn trai, xem ra chính là người đàn ông trước mặt này.
Ông ta khẽ mỉm cười, Vương Phú Quý tỏ ra bình tĩnh, nói: “Mấy cái này có đáng là gì đâu, con người tôi chẳng có gì, chỉ là không muốn nhìn thấy người mình để tâm phải chịu ấm ức thôi”.
Hồ Bích Bích bị lời nói này làm cho cảm động, dựa vào người Vương Phú Quý nói: “Anh Vương, anh đối với em thật tốt, không giống một số người, không có tiền còn keo kiệt, bảo sao cả đời chỉ là loại bỏ đi”.
Trước sự chế giễu của gia đình này, Lý Thần coi như điếc.
Ngay từ thời điểm anh được tái sinh, anh và gia đình này đã là người của hai thế giới rồi.
Đi thẳng đến quầy, Lý Thần nói với nhân viên phục vụ: “Phiền cô mang miếng ngọc bội cổ trong tiệm ra đây cho tôi với”.
Nghe thấy câu này, Hồ Thành Công cười như được mùa: “Ha ha ha, thằng nhãi này điên rồi chăng? Ngọc bội cổ? Mày mua được không mà mày bảo người ta mang ra?”
Vương Phú Quý lắc đầu, loại người này đúng là dễ bị kích động, mới bị nói vài câu đã làm ra chuyện mất trí như vậy, ông ta thờ ơ nói: “Cậu nhóc, giả vờ cũng phải có mức độ thôi chứ, người ta mang ra rồi cậu định làm gì? Mua hay không mua?”
Chu Tú Lan nở nụ cười khinh thường, nói: “Có thể là muốn mang ra để được mở rộng tầm mắt thôi, dù sao loại nông dân hạ đẳng như