“Anh Hoắc”, Ngô Giang Hải khom lưng cúi người chào hỏi.
Hoắc Hoàn Vũ chán ghét liếc nhìn câu lạc bộ, nhếch môi nói: “Nơi vui vẻ mà anh nói, chỉ có thế này thôi sao?”
Ngô Giang Hải vội vàng nói: “Anh Hoắc, anh lớn lên ở Hồng Kông, có thứ tốt đẹp gì mà chưa nhìn thấy cơ chứ.
Tôi đương nhiên không dám múa rìu qua mắt thợ, chỉ là dùng thành ý của chủ nhà, cố gắng tiếp đãi anh thật tốt”.
Hoắc Hoàn Vũ chế nhạo nói: “Bớ văn vẻ đi, cậu chủ đây không thích nghe, thấy anh cũng có vẻ có lòng nên tối nay mới tới đây cho anh chút thể diện”.
“Vâng vâng vâng”.
Ngô Giang Hải đưa Hoắc Hoàn Vũ vào cổng lớn, bước lên cầu thang, anh ta nịnh nọt nói: “Anh Hoắc, tôi có tìm mấy cô gái xinh đẹp, lập tức sẽ tới ngay, chúng ta vào phòng bao nghỉ ngơi chút, đúng lúc ở đó có mấy tên rác rưởi, tiện thể xử lý luôn”.
Hoắc Hoàn Vũ nheo mắt nhìn Ngô Giang Hải, nói: “Còn muốn ra oai trước mặt cậu chủ đây sao?”
Ngô Giang Hải giật thót một cái, vội vàng nói: “Anh Hoắc, anh hiểu nhầm rồi, tôi nào dám chứ”.
Nhưng lại trùng hợp đến vậy, không ngờ lại là Hoắc Hoàn Vũ, vậy thì Lý Thần cảm thấy tối nay… ông trời muốn xử lý hai anh em nhà họ Ngô này rồi.
Trong khoảnh khắc, Hoắc Hoàn Vũ và Lý Thần bắt nhịp với nhau, hai anh em Ngô Giang Hải và Ngô Hồng Hà hoàn toàn không phát hiện ra chuyện bất thường gì.
“Anh Hoắc, sao vậy?”, Ngô Giang Hải thận trọng hỏi.
Hoắc Hoàn Vũ liếc nhìn Ngô Giang Hải bằng ánh mắt rất kỳ quái, chỉ vào Lý Thần nói: “Kia là người anh muốn xử lý à?”
Ngô Giang Hải nghe xong câu này có chút chột dạ, vô thức gật đầu, nói: “Đúng vậy”.
“Giỏi lắm!”
Hoắc Hoàn Vũ cười gian xảo, giơ ngón tay cái cho Ngô Giang Hải.
Không phải mỉa mai, lúc này Hoắc Hoàn Vũ thật sự rất hâm mộ Ngô Giang Hải.
Chọc vào ai không chọc lại chọc vào đúng người