Lý Thần thản nhiên nói: “Ông Lâm quá khen, tôi đã nói ra điều kiện rồi.
Còn có đồng ý hay không thì tùy các người".
“Điều kiện của cậu, tôi đồng ý, hai tỉ tệ ngày mai sẽ được chuyển vào tài khoản của cậu, ân oán giữa cậu và con trai tôi coi như chấm dứt”.
“Ông Lâm thật đại nghĩa”.
Sau khi tắt máy, Lý Thần đưa điện thoại trả cho Lâm Lang Thiên.
“Ân oán giữa chúng ta coi như kết thúc”.
“Lý Thần thản nhiên nói: “Đương nhiên rồi, cậu Lâm không phục thì có thể tiếp tục tặng lợi lạc cho tôi, người nhận như tôi không từ chối”.
Lâm Lang Thiên tức tới mức nghiến răng, đăm đăm nói: “Anh mở miệng là đòi hai tỷ, không sợ cầm tiền bỏng tay à?”
“Lý Thần khẽ cười: “Bỏng tay sao? Tiền mà tôi muốn lấy thì chưa bao giờ bị bỏng tay cả”.
Lâm Lang Thiên nhìn Lý Thần chăm chăm, sau đó không nói gì, chỉ quay người bỏ đi.
Sau khi Lâm Lang Thiên đi khỏi, Hoắc Hoàn Vũ nheo mắt nói: “Tôi vẫn muốn dùng bao tải chụp cái thằng này bởi vì tôi cảm thấy hắn sẽ không bỏ qua như thế”.
Lý Thần thản nhiên nói: “Hi vọng là hắn thông minh một chút…”
Nghe câu nói đầy ý vị của Lý Thần, Hoắc Hoàn Vũ suy nghĩ rồi hỏi: “Ý của anh là Lâm Chính Bân sẽ không bỏ qua?”
Lý Thần kinh ngạc nói: “Lần này anh lại đoán đúng rồi cơ à!”
“Trời, chết tiệt, tôi trong mắt anh lại đần thế cơ à?”, Hoắc Hoàn Vũ lầm bầm đi ra cửa hút thuốc.
…
Ân oán với nhà họ Lâm cuối cùng cũng được kết thúc.
Lần này, Lý Thần kiếm được một tỷ, Hoắc Hoàn Vũ đi theo cũng kiếm được hai trăm năm mươi triệu tệ.
Không chỉ có vậy, Lý Thần còn nhận được quyền tổ chức tiệc tối chúc mừng thế vận hội thành công.
Lợi ích lớn nhất vẫn là bắt nhà họ Lâm rút khỏi kế hoạch tranh giành các hạng mục của làng thế vận hội.
Mặc dù điều này không có nghĩa là nhà họ Hoắc đã lấy được hạng mục trị giá ba mươi tỉ tệ của làng vận hội nhưng ít nhất, đối thủ cạnh tranh mạnh nhất cũng đã bị đá đi một tên.
Dù nhà họ Lâm rất đau xót khi phải từ bỏ kế hoạch này nhưng dù là nhà