Tô Đông Thăng thở dài: “Cũng không phải là uy hiếp? Lúc đó đã lập một thỏa thuận đánh cược, ai thua thì không được phép mở rộng thị trường”.
“Nhưng thỏa thuận đánh cược này không có hiệu lực pháp lý đúng không”, Lý Thần cau mày nói.
Tô Đông Thăng cười nói: “Đương nhiên là không, nhưng con người chú sĩ diện, cũng muốn giữ chữ tín.
Dù sao bảo vệ tốt thị trường trong tỉnh cũng đủ cho Tô Thị sống tốt rồi, chú cũng muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh Vãn Thanh”.
Lý Thần gật đầu, ánh mắt thâm thúy nói: “Cục tức này cháu sẽ giúp chú xả!”
Tô Đông Thăng còn chưa lên tiếng, Kiều Khắc Lý đã cười nói: “Chàng trai trẻ, cậu có biết Vạn Thủ Cường là người thế nào, có bối cảnh lớn mạnh tới đâu không? Mười năm trước bố vợ tương lai của cậu đã không phải đối thủ của ông ta, bây giờ càng không phải, ông ấy còn không phải, huống gì là cậu”.
“Có hoài bão là tốt, nhưng tuổi trẻ vẫn phải biết tự lượng sức mình, siêng năng và tận tâm mới đúng”.
Lý Thần có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa Kiều Khắc Lý và Tô Đông Thăng thật sự rất tốt, những lời khuyên nhủ của ông ấy hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng, chỉ là không được dễ nghe cho lắm.
Lý Thần đã qua giai đoạn ‘dùng miệng thuyết phục người khác’ từ lâu lắm rồi, anh chỉ mỉm cười, nói một câu cảm ơn chủ tịch Kiều.
Kiều Khắc Lý làm kinh doanh cả đời, làm sao có thể không nhìn ra Lý Thần không hề nghe lời ông ấy một chút nào được chứ.
Ông ấy lắc đầu, cảm thấy bây giờ thanh niên trẻ tuổi thật sự quá ngạo mạn, như vậy thì không ổn, nhưng ông ấy cũng lười nói thêm.
Dù sao đây cũng là con rể tương lai của Tô Đông Thăng, không liên quan gì đến ông ấy.
Anh có muốn chém gió hay là nhất quyết đòi đi tìm Vạn Thủ Cường để tự chuốc lấy nhục nhã, ông ấy cũng không thể ngăn được.
Sau khi nói chuyện xong, diễn đàn chính thức bắt đầu.
Với tư cách là người lãnh đạo và người tổ chức, Vạn Thủ Cường đương nhiên là người đầu tiên phát biểu và toàn bộ diễn đàn đều lấy ông ta làm nòng cốt.
Sau khi nói chuyện vớ vẩn gần nửa tiếng mở đầu, Vạn Thủ Cường hắng giọng nói: “Tiêu chuẩn ngành