Hầu hết mọi người đều ôm tâm trạng hóng kịch hay chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Trong đám người, Kiều Khắc Lý ghé vào tai Tô Đông Thăng, kinh ngạc nói: “Thằng nhóc này điên rồi à? Sao ông lại không cản cậu ấy?”
Tô Đông Thăng cười nhạt, nói: “Cản cậu ấy làm gì?”
Lúc này Kiều Khắc Lý như thể lần đầu quen biết với Tô Đông Thăng: “Theo tính khí của Vạn Thủ Cường, ông ta liệu có bỏ qua cho Lý Thần không? Cậu ấy không phải bạn trai của con gái ông sao? Ông trơ mắt nhìn cậu ấy đi vào chỗ chết vậy à?”
Ngay cả nhà họ Lâm cũng bị Lý Thần ép cho sống dở chết dở, một mình Vạn Thủ Cường ông ta là cái thá gì chứ?
Trong lòng Tô Đông Thăng rất sảng khoái, nhưng trên mặt lại tỏ ra rất bình tĩnh.
Mà lúc này, Vạn Thủ Cường cũng lên tiếng.
“Cậu là do Tô Đông Thăng đưa tới đúng không, một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch, người lớn nhà cậu còn chưa dám lên tiếng, làm gì có chỗ cho cậu nói chuyện chứ?”
Vừa dứt lời, điểm mặt chỉ tên thân phận của Lý Thần, tất cả mọi người chợt nhận ra, sau đó tất cả ánh mắt đều dồn về phía Tô Đông Thăng.
Sự mâu thuẫn giữa Tô Đông Thăng và Vạn Thủ Cường không còn là bí mật gì trong ngành nữa, những người làm lâu năm trong nghề đều biết điều đó, chưa kể những người tham gia diễn đàn này đều là những người đứng đầu ngành siêu thị.
“Tôi đại diện cho tập đoàn Tô Thị, sao tôi lại không có quyền lên tiếng chứ? Nếu đã là diễn đàn trong ngành, với tư cách là một người trong ngành, tập đoàn Tô Thị đương nhiên có đủ tư cách để phát biểu ý kiến”.
Lý Thần ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Vạn Thủ Cường trên sân khấu, lời nói không hề khiêm tốn cũng không hề kiêu ngạo.
“Chẳng lẽ chủ tịch Vạn độc đoán đến mức không cho người khác lên tiếng sao? Nếu vậy, khi ông thật sự được trở thành hội trưởng ủy ban gì đó thì tương lai chẳng phải sẽ trở thành bạo chúa à?”
Khi cái nồi này được ụp xuống, sắc mặt của Vạn Thủ Cường lập tức thay đổi.
Vốn dĩ tiếng nói chống lại ông ta đã không hề nhỏ, lúc này còn được Lý Thần quạt lửa.
Ông ta vô thức liếc nhìn toàn hội trường, quả nhiên, hầu hết mọi người đều lộ ra sự do dự.
Hít sâu một hơi, Vạn Thủ Cường nghiến răng nói: “Đừng có nói linh tinh, tôi đương nhiên cho phép người khác nói, hơn nữa còn rất sẵn lòng lắng nghe, chỉ cần là ý