Tô Đông Thăng lạnh lùng nhìn Vạn Thủ Cường: “Ông giỏi thì cứ thử xem, nếu tôi để cho ông làm vậy thì Tô Đông Thăng tôi không mang họ Tô!”
Vạn Thủ Cường cười nhạo một tiếng, bước xuống từ bục, vênh váo đi tới trước mặt Tô Đông Thăng, cười khẩy nói: “Họ Tô kia, ông đúng là não cá vàng nhỉ, mười năm trước bài học tôi dạy ông xem ra vẫn chưa đủ đau đúng không?”
Vừa nói Vạn Thủ Cường vừa cười một cách điên cuồng, trầm giọng nói: “Ông có biết vì sao mười năm trước vợ ông đột nhiên lên cơn đau tim rồi mất không?”
Lời này vừa được nói ra, ánh mắt Tô Đông Thăng đột nhiên bộc phát, kiên định nhìn chằm chằm Vạn Thủ Cường, từ cơ thể khẽ run rẩy của ông ấy có thể thấy được, lúc này nội tâm Tô Đông Thăng rất kích động, chỉ là ông ấy đang cố gắng chịu đựng.
Lý Thần ở bên cạnh khi nghe thấy lời này cũng trở nên nghiêm túc.
Anh chỉ biết rằng gia đình của Tô Vãn Thanh là gia đình đơn thân, cho dù là kiếp trước có quen biết hay kiếp này đã cùng sống chung, anh cũng chưa từng nghe Tô Vãn Thanh nhắc tới mẹ của mình.
Tô Đông Thăng cũng chưa bao giờ nhắc đến vợ của mình.
Chỉ biết rằng mẹ của Tô Vãn Thanh đã qua đời từ rất sớm.
Lý Thần cũng hỏi, dù sao đây cũng là chuyện buồn của hai bố con họ.
Nhưng bây giờ xem ra, năm đó khi mẹ của Tô Vãn Thanh mất dường như có ẩn tình gì đó?
Với một nụ cười kỳ quái, Vạn Thủ Cường đắc ý nói vào tai Tô Đông Thăng và Lý Thần bằng chất giọng với âm lượng mà chỉ ba người mới có thể nghe thấy.
“Ông không thấy ngạc nhiên sao? Vợ ông chỉ bị đau tim nhẹ thôi, sống đến sáu bảy mươi tuổi không thành vấn đề, nhưng đột nhiên bệnh tình trở nặng rồi chết”.
“Đó đều là do tôi, tôi đã gọi vài người, vốn dĩ chỉ muốn hù dọa bà ta một chút, mẹ kiếp ai biết được bà ta lại bị bệnh tim, nghe thấy tin tức giả tôi nói ra, nói rằng ông gặp tai nạn ở bên ngoài, cộng thêm việc bản thân đang bị bắt cóc, ngay lập tức bị dọa cho mất hồn tại chỗ luôn!”
“Nếu như không phải như vậy, tôi thật sự khó mà đánh bại ông, nhưng mà ông trời đã đứng về phía tôi, ha ha ha ha!”
Những lời nói và tiếng cười